Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 114: Đệ nhất tông môn



"A Xu?" Sắc mặt thanh niên biến đổi, vội vàng quỳ một gối xuống, đỡ nàng tựa vào vai mình. Đồng thời, hắn quay đầu quát mắng người còn lại: "Trình Giảo, chỉ có ngươi là thích khoe khoang sự thông minh thôi! Ép tỷ tỷ ngươi ra nông nỗi này, ngươi đã vừa lòng chưa?"

"?"

Trình Giảo chớp mắt, trong đáy mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, nhưng trên mặt tuyệt nhiên không có chút tức giận nào: "Ta nói chẳng phải là những kiến thức cơ bản nhất sao?"

Ngay sau đó, thiếu nữ áo lam mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

"A Xu? A Xu! Mau đi mời y sư!"

Hiện trường lại một trận hỗn loạn.

Trình Giảo dường như đã quá quen với cảnh này, điềm nhiên lấy từ trong tay áo ra một bao châm cứu trắng như tuyết. Thừa dịp mọi người không chú ý, nàng nhanh như chớp đ.â.m hai mũi kim vào huyệt ấn đường và cổ tay của thiếu nữ áo lam.

"A!" Thiếu nữ áo lam đau đớn kêu lên một tiếng, mở mắt trừng trừng nhìn thấy người châm kim cho mình là ai, rồi lại ngoẹo đầu, mềm nhũn ngất đi lần nữa.

"Tránh ra!" Thanh niên nghiến răng đẩy mạnh Trình Giảo, "Ngươi đang làm cái gì vậy? Sao ngươi dám động kim châm lên người A Xu? Nếu A Xu có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ bẩm báo phụ thân mẫu thân trị tội ngươi!"

Trụy Tinh Cốc hiện tại là nơi tề tựu của toàn bộ tiên môn, để đề phòng sự cố, các tông môn cũng phái theo rất nhiều y tu. Vì vậy, thị nữ được lệnh đi mời y sư đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ: Nàng mời được một y tu từ Linh Tố Cốc trở về.

Y tu Linh Tố Cốc nổi tiếng khắp Tu Tiên giới với tôn chỉ cứu người giúp đời, y thuật cao minh.

Vị y tu này cẩn thận kiểm tra Trình Xu đang hôn mê, dùng huyền ti bắt mạch, rồi lại nhìn hai cây kim châm trên người nàng, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Chuyện này... Các ngươi có phải quá lo lắng rồi không? Cô nương này tuy bẩm sinh yếu ớt, nhưng hiện tại thân thể không có gì đáng ngại. Huống chi trước ta đã có y tu khác khám rồi sao? Hai mũi ngân châm này châm đúng huyệt vị, lực đạo chuẩn xác, rất có hỏa hầu, đổi lại là người bệnh bình thường thì đã sớm tỉnh rồi..."

"............"

Cả trường hợp lại chìm vào sự im lặng quỷ dị.

Thanh niên có chút lúng túng: "Vị... vị y sư này, ngài có bắt mạch nhầm không? Hai mũi kim này làm sao mà chuẩn được? Đây chỉ là người nhà ta tùy tiện châm loạn lên thôi."

Vị y tu Linh Tố Cốc tính tình ôn hòa, dù bị nghi ngờ y thuật ngay trước mặt cũng không giận, chỉ đứng dậy phủi vạt áo nói: "Ta hành y mười năm, tuy không dám nhận là nhân tài kiệt xuất nhất Linh Tố Cốc, nhưng chút y thuật cỏn con này vẫn có. Hôm nay ngươi có mời thêm mười y tu nữa đến bắt mạch thì kết quả vẫn thế thôi."

Nói đoạn, mắt nàng sáng lên vẻ tò mò: "Ngươi nói ngân châm này là người nhà tùy ý châm? Nghe giọng điệu của ngươi, người đó chưa từng học y thuật bài bản sao? Xem ra nàng ấy là hạt giống tốt để tu y đạo đấy. Không biết nàng ấy đã bái nhập tiên môn nào chưa, có hứng thú với Linh Tố Cốc chúng ta không?"

Cơ mặt thanh niên giật giật cứng đờ.

Hắn đành phải cung kính tiễn vị y tu Linh Tố Cốc đi.

Khi người ngoài đã đi hết, thanh niên mới nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi mở mắt nhìn Trình Giảo, giọng nói tuy vẫn ôn hòa nhưng đã lộ rõ vẻ lạnh lùng: "... A Giảo, ngươi lén học y thuật từ bao giờ?"

Trình Giảo giơ cuốn sách trên tay lên.

"Mấy cuốn y thư này, chẳng phải đều lấy từ kho sách trong nhà sao?"

... Nhưng làm gì có ai chỉ đọc sách mà thành tài được!

Nếu y đạo đơn giản thế, thì đám y tu còn cần khổ luyện làm gì?

Thanh niên cảm thấy n.g.ự.c mình như bị chặn lại một cục tức, nuốt không trôi. Đang định mắng thêm vài câu, Trình Xu đang dựa vào vai hắn bỗng từ từ tỉnh lại, ánh mắt mê mang: "Ta... ta làm sao thế này?"

"Chẳng lẽ ta lại phát bệnh sao..."

Nói rồi, nàng mệt mỏi nhắm mắt, hàng mi dày rung động như cánh bướm, khóe mắt vương chút lệ: "Nhị ca, có phải muội sắp c.h.ế.t không..."

"Không đâu, A Xu. Bệnh của muội sẽ khỏi, nhất định sẽ khỏi ——"

Nói đoạn, thanh niên quay đầu nhìn về phía Trình Giảo, trong mắt ẩn chứa sự cầu xin.

Trình Giảo lẳng lặng nhìn tất cả.

Hai thị nữ cũng hoảng sợ nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía nàng với ánh mắt khó xử.

Một lúc lâu sau, giọng nói không chút gợn sóng của Trình Giảo vang lên:

"... Đi thôi, đưa tỷ tỷ về, chúng ta tạm thời rời khỏi đây."

Trình gia tuy là thế gia, nhưng giữa chốn rồng bay phượng múa ở Tiên Môn Đại Bỉ này lại chẳng đáng nhắc tới. Vì vậy, chút ồn ào nhỏ này cũng không gây chú ý nhiều.

Lôi đài chiến vẫn tiếp tục diễn ra sôi nổi.

Tiếp theo là trận chiến của các tu sĩ Kim Đan kỳ.

Dưới sự gia trì của trận pháp phòng ngự, các tu sĩ Kim Đan đ.á.n.h nhau tuy chưa đến mức hủy thiên diệt địa, nhưng cũng đủ gọi là phong vân biến sắc, hiểm tượng hoàn sinh.

Cái "hiểm tượng hoàn sinh" này chủ yếu ám chỉ khán giả ngồi dưới rất dễ "vạ lây".

Thậm chí trước một số trận đấu, pháp tu của các tông môn còn phải chủ động dựng trận pháp bảo vệ khu vực ghế ngồi của tông mình.

Trận pháp bảo vệ khu vực Quy Tàng Tông là do Tuân Diệu Lăng bố trí.

Mọi người chỉ thấy Tuân Diệu Lăng vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa phất tay. Dù nàng mới chỉ là Kim Đan kỳ, nhưng các tiên môn khác đều chứng kiến ánh trăng bàng bạc trút xuống từ trời cao, ngưng tụ thành một màn chắn lưu quang màu bạc mọc lên từ mặt đất, tỏa ra hàn khí nhàn nhạt ——

Thần thức cường đại, trận pháp vững chãi đến mức không thể lay chuyển. Ngay khoảnh khắc trận pháp thành hình, hầu hết tu sĩ cùng giai đều cảm nhận được và không khỏi kinh thán.

Sau đó, mặc cho các tu sĩ Kim Đan trên đài đ.á.n.h nhau long trời lở đất thế nào, màn chắn kia vẫn không hề rung chuyển mảy may.

Trận đấu kịch liệt nhất là màn đối đầu giữa Khương Tiện Ngư của Vô Ưu Phong - Quy Tàng Tông, và Diêu Tương Cố của Huyền Kiếm Phong - Thanh Lam Tông.

À không đúng, hiện tại phải gọi là Diêu Hành Chi.

Tên Diêu Tương Cố là cha mẹ đặt cho, lấy từ ý "ngôn hành tương cố" (lời nói và việc làm thống nhất). Họ mong hắn sống trước sau như một, cẩn trọng từ đầu đến cuối.

Nhưng sư tôn của hắn, Quân Hàn Y, lại thấy đồ đệ mình đã là chính nhân quân t.ử mười phân vẹn mười, có đôi khi sống quá khuôn phép đến mức gò bó, nên đặt cho hắn tự là Hành Chi.

Ý là cứ mạnh dạn buông tay mà làm, đừng cố kỵ quá nhiều.

Đối với một đệ t.ử thân truyền, đây là lời khen ngợi cực cao.

Ba năm trôi qua, ngoại hình Diêu Hành Chi không thay đổi nhiều —— do hắn cũng Trúc Cơ quá sớm giống Tuân Diệu Lăng, nên nét tú khí pha trộn giữa thiếu niên và thanh niên vẫn chưa phai đi. Nhưng khi hắn cầm kiếm đứng trên đài, khí chất cường giả tự nhiên toát ra ngời ngời:

Đoan chính như kiếm, giấu tài vào trong, tĩnh lặng như vực sâu.

"Khương sư huynh." Hắn bình tĩnh hành lễ, "Nhiều năm không gặp, xin được chỉ giáo."

Tuân Diệu Lăng ngồi trên khán đài lại thấy phong thái này của Diêu Hành Chi quen quen.

Thư Sách

Hơi giống sư tôn Quân Hàn Y của hắn.

Tuy không giống hoàn toàn, nhưng đệ t.ử thân truyền mà, ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng từ sư phụ mình.

Khương Tiện Ngư đáp lễ.

Hắn tựa như vầng trăng sáng treo trên đỉnh núi, toàn thân toát lên vẻ thanh tịnh đến cực điểm. Đôi mắt trong veo như thu thủy, dường như có thể soi rọi rõ ràng bóng hình và linh hồn người đối diện.

Nhưng Tuân Diệu Lăng biết, ánh mắt sáng rực đó của Khương Tiện Ngư có nghĩa là hắn lại tìm được một đối thủ xứng tầm.

Mấy năm nay Khương Tiện Ngư như lột xác thành người khác, luyện kiếm cần cù bù thông minh, mức độ chịu khó chẳng kém gì lúc nàng mới nhập môn kiếm đạo. Hắn rũ bỏ tác phong "cá mặn" ngày thường khiến Tuân Diệu Lăng suýt tưởng đạo tâm hắn có vấn đề —— nhưng sự khổ luyện đó đã đem lại thành quả rõ rệt. Trong ba năm ngắn ngủi, hắn liên tiếp đột phá hai tiểu cảnh giới, đạt Kim Đan nhị trọng cảnh, chứng tỏ đạo tâm vẫn vững như bàn thạch.

Chỉ có thể nói, Tiêu Dao Đạo, quả thực quá tiêu dao.

Dù cần mẫn hay lười biếng, dù muốn an phận một góc hay danh vang thiên hạ, dù sống thanh tịnh qua ngày hay tranh đấu long tranh hổ đấu, tất cả chỉ nằm ở một ý niệm của hắn.

Dụng tâm như gương, không đón không tiễn, ứng vật mà không tàng tư.

Chỉ cần hắn thấy tự tại, thì đó chính là tự tại.

Đến đây, Tiêu Dao Đạo của hắn đã nhập cảnh giới "Triều Triệt".

Không lâu sau, trận chiến bắt đầu.

Chỉ thấy trên đài kiếm chiêu lấp loáng, quang mang b.ắ.n ra bốn phía. Tiêu Dao Kiếm Ý và Lưu Tinh Kiếm Ảnh đan xen vào nhau, va chạm tóe ra những chùm tia lửa hoa lệ, chiếu sáng rực cả Trụy Tinh Cốc.

Mũi kiếm của Diêu Hành Chi xé gió, mang theo khí thế khuynh thiên đổ xuống, mỗi đường kiếm đều cọ xát với mây trời tóe lửa, tựa như sao trời rơi rụng.

Giữa màn mưa kiếm rợp trời, Khương Tiện Ngư không hề né tránh mũi nhọn. Hắn trở tay c.h.é.m ra một kiếm. Đường kiếm nhìn như bình lặng, không mang chút lệ khí nào, lại ẩn chứa khả năng thay trời đổi đất —— tựa như tiếng sấm nứt toạc bầu trời quang đãng, vạn vật thế gian như bị cuốn vào hư vô vô tận. Nơi kiếm khí đi qua, cơn mưa sao băng dưới kiếm Diêu Hành Chi như rơi vào đầm sâu, lặng lẽ tan biến trong những gợn sóng vô hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"... Chung quy vẫn là kiếm ý của Khương sư đệ cao hơn một bậc." Trong khán đài, Lâm Tu Bạch gật gù tán thưởng. Hắn vỗ tay cười lớn, giọng điệu đầy vẻ khoái trá.

Tuy không biết ba năm hắn bế quan sư đệ đã trải qua những gì, nhưng sự tiến bộ vượt bậc này là chuyện đáng mừng.

 

 

 

 

Khương Tiện Ngư và Diêu Hành Chi so kè ước chừng mấy trăm chiêu.

 

Chỉ thấy hai luồng kiếm quang va chạm ầm ầm trên lôi đài, kích khởi dòng linh khí loạn lưu xé tan mây mù trong phạm vi mười dặm.

 

Khi mọi người nhìn rõ lại, Diêu Hành Chi vẫn giữ tư thế đ.â.m kiếm, nhưng mũi kiếm của Khương Tiện Ngư đã lặng lẽ kề sát cổ hắn.

 

Thân kiếm hàn quang lạnh thấu xương, để lại một vệt m.á.u mảnh như tơ trên cổ Diêu Hành Chi.

 

Diêu Hành Chi hít sâu một hơi, chủ động thu kiếm: "Ta thua rồi."

 

Khương Tiện Ngư lúc này mới chậm rãi tra kiếm vào vỏ: "Đa tạ."

 

Khán đài im lặng một thoáng, rồi bùng nổ tiếng reo hò ủng hộ.

 

Khi xem thi đấu của tu sĩ Kim Đan, khán giả phần lớn đều trở nên kiềm chế hơn, không dám tùy tiện bình phẩm lớn tiếng như các trận đấu cấp thấp. Một phần vì sợ kiến thức hạn hẹp nói sai bị cười chê, phần khác sợ lỡ lời đắc tội với vị cao thủ nào đó thì phiền phức to.

 

Đến đây, Quy Tàng Tông đã liên tiếp giành vòng nguyệt quế ở ba đại cảnh giới trong Lôi Đài Chiến (Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan).

 

"Các ngươi nói xem, liệu hạng nhất Lôi Đài Chiến Nguyên Anh kỳ có lại thuộc về Quy Tàng Tông không?"

 

"Chắc là vậy rồi. Ta cược Quy Tàng Tông. Dù sao cũng là Tiên Môn Đệ Nhất Tông mà."

 

"... Ta chỉ nghe nói Tiên Môn Thượng Tam Tông, chứ làm gì có cái danh hiệu Quy Tàng Tông là đệ nhất tông bao giờ?" Có người không phục phản bác, "Mới chỉ là Lôi Đài Chiến thôi, nói lên được điều gì? Cùng lắm chỉ chứng minh trăm năm nay đệ t.ử tinh anh của họ nhiều hơn chút thôi."

 

"Ngươi cứ mạnh miệng đi. Hiện tại trong Tam Tông, chỉ có Quy Tàng Tông là thế đang lên, có xu hướng trở nên cực thịnh, người sáng mắt ai mà chẳng thấy."

 

Thực tế, ngoài những người đoạt giải nhất, còn không ít đệ t.ử Quy Tàng Tông tham gia thi đấu đều đạt thứ hạng cao.

 

Ngược lại, hai tông còn lại trong "Thượng Tam Tông" có vẻ hơi lép vế —— Huyền Hoàng Tông thiên về pháp tu và khí tu, vốn không mạnh về vũ lực đối kháng trực diện; còn Thanh Lam Tông thì thế hệ đệ t.ử mới có vẻ như tre già măng chưa mọc, không thể so kè ngang ngửa với Quy Tàng Tông.

 

Ở vị thế như Thượng Tam Tông, nếu không thể tiến lên thì đồng nghĩa với việc chấp nhận suy yếu. Tục ngữ nói "một lá rụng biết thu sang", sau này vị thế của Tam Tông chắc chắn sẽ có biến chuyển vi diệu.

 

Tuy đại đa số mọi người chỉ xem náo nhiệt, nhưng bản tính con người vốn dĩ mộ cường (ngưỡng mộ kẻ mạnh).

 

Có người phấn khích hét lên: "Bao giờ mới đến lượt Lâm Tu Bạch và Hám Thiên Túng quyết đấu? Ta nóng lòng muốn thấy Quy Tàng Tông ẵm trọn giải nhất Lôi Đài Chiến quá!"

 

Tại khu vực ghế ngồi của Huyền Hoàng Tông, Hám Nghi cau mày, mắt không rời lôi đài nửa tấc. Nàng lờ mờ nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt thành quyền, tấm lưng mảnh khảnh càng thêm cứng ngắc.

 

Lũ người phàm tục thiển cận này... Vì tâng bốc Quy Tàng Tông mà giờ đã mong chờ ca ca nàng thua dưới tay Lâm Tu Bạch sao?

 

Ca ca nàng là Nguyên Anh nhị trọng cảnh, cao hơn Lâm Tu Bạch hẳn một tiểu cảnh giới đấy. Đám người đó mù hết rồi à?!

 

"Huynh trưởng, bọn họ..."

 

Nàng không nhịn được quay sang mách với Hám Thiên Túng.

 

Người ngồi trước nàng, Hám Thiên Túng, vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mặc áo rộng tay dài, dáng người thẳng tắp như tùng bách, toát lên vẻ thanh dật siêu phàm thoát tục. Khuôn mặt hắn tĩnh lặng không gợn sóng, đạm mạc đến mức khiến người ta khó lòng lại gần.