Hắn thiên tính đạm mạc, tin rằng tu sĩ thế gian cầu đạo, cuối cùng cũng chỉ có thể cầu ở chính mình. Cho dù hắn ra tay nắn lại tính tình của Hám Nghi, thành công hay không chưa bàn tới, nhưng nếu nàng không tự mình bước ra khỏi ngõ cụt ấy, sẽ vĩnh viễn không chiến thắng được tâm ma.
... Không ngờ, vấn đề này lại dây dưa mãi đến tận bây giờ.
Hám Thiên Túng thực ra đã nghĩ tới rất nhiều cách.
Nhưng chưa có cách nào giống như hiện tại, đạt được mục đích thông qua việc khiến Hám Nghi hoàn toàn chán ghét hắn.
Chuyện phiền phức bên phía Hám Thiên Túng cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, nhưng bên phía Lâm Tu Bạch cũng chẳng khá khẩm hơn là bao ——
Sau khi Lôi Đài Chiến kết thúc, tu sĩ các tông môn tạm thời trở về linh thuyền nghỉ ngơi. Còn Tuân Diệu Lăng thì bị Tạ Chước xách cổ lôi về thuyền để mở "đại hội phê bình".
Tạ Chước nở nụ cười nguy hiểm, dùng nan quạt gõ bốp bốp lên đầu Tuân Diệu Lăng: "Giỏi nhỉ, nhìn con kìa! Nếu không phải Lâm sư huynh của con ngăn cản kịp thời, có phải con định đột phá Nguyên Anh ngay tại trận, rồi tặng cho toàn bộ tu sĩ ở Trụy Tinh Cốc một bữa ngũ lôi oanh đỉnh không hả?"
Tuân Diệu Lăng hiếm khi thấy sư phụ tức giận như vậy, chỉ biết ôm đầu im thin thít.
"Chuỗi Phật châu đâu?"
"...... Đang đeo đây ạ."
"Lừa quỷ à! Ta rõ ràng thấy con tháo nó ra!"
"Nhưng mà đeo Phật châu vào nó cản trở con xem trận pháp của Hám Thiên Túng!"
Tạ Chước suýt nữa thì ngất xỉu: "Con nói xem tại sao nó lại ngăn cản con xem trận pháp? Còn không phải vì con cứ xem là sắp phá cảnh à? Ngày thường thông minh lanh lợi lắm mà, sao lúc này lại giả ngu với ta thế hả?"
"Sư phụ, người khoan hẵng mắng con!" Tuân Diệu Lăng nôn nóng nói, "Người mau đi xem Lâm sư huynh đi kìa!"
Lâm Tu Bạch dựa nghiêng bên bàn, đầu ngón tay hờ hững đặt trên dây đàn, ánh mắt mờ mịt nhìn vào màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ. Cây đàn ngọc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, phảng phất ngưng đọng nỗi bi thương không thể tan biến. Ánh nến leo lét hắt lên bóng lưng đơn độc của hắn, khiến cả người toát lên ba phần thê lương ——
Hắn thất thần, đồng t.ử mất tiêu cự, như thể tâm hồn đã vỡ vụn.
Mấy đệ t.ử thân truyền còn lại co ro ở một góc, muốn an ủi hắn nhưng lại không dám mở miệng, sợ lỡ lời lại kích thích hắn hóa đá luôn tại chỗ.
Tạ Chước: "............"
Đúng rồi, rắc rối hiện tại đâu chỉ có mỗi Tuân Diệu Lăng.
Hơn nữa, lúc đó cũng là do hắn tình thế cấp bách mới ra lệnh cho Tu Bạch tấu đàn để cắt ngang quá trình phá cảnh của Tuân Diệu Lăng.
Trụy Tinh Cốc thì bảo vệ được rồi, nhưng ước mơ âm nhạc của Lâm Tu Bạch thì tan tành mây khói.
"Khụ, Tu Bạch à, lần này là sư thúc không đúng." Tạ Chước bước tới, giọng ôn tồn, "Là sư thúc không nên bắt con đ.á.n.h đàn ngay trên lôi đài. Lúc đó con còn đang bận giao chiến, trạng thái không tốt, nên tiếng đàn có hơi... ừm... dữ dội một chút..."
"Sư thúc, ngài không cần an ủi con nữa." Khóe môi Lâm Tu Bạch gượng gạo nhếch lên, nụ cười không chút huyết sắc tràn đầy sự mất mát, "Hiện giờ con đã hiểu rõ, cầm kỹ của mình quả thực không đáng nhắc tới, khó mà lọt tai người thanh nhã. Những năm qua, thật làm khó sư phụ, các vị sư bá sư thúc, cùng các sư đệ sư muội phải bao dung con, thế mà không ai nỡ oán thán tiếng đàn của con khó nghe..."
Thư Sách
Tạ Chước vẫn đang nỗ lực vớt vát, hắn phe phẩy quạt, đi qua đi lại hai bước rồi nói: "Chuyện này ấy mà... Cầm đạo đối với mỗi người đều có những cảm ngộ khác nhau, âm sắc đàn ra không giống số đông cũng là bình thường. Tiếng đàn của con không phải khó nghe, mà là... đặc biệt..."
Tạ Chước cảm thấy mình không hề nói dối.
Trên đời này tu sĩ đ.á.n.h đàn dở thì có cả ngàn cả vạn, nhưng có ai đ.á.n.h ra được thứ âm thanh có tính sát thương hủy diệt như Lâm Tu Bạch không? E rằng ngay cả những nhạc tu chuyên tu Âm Sát Chi Thuật cũng phải cam bái hạ phong.
Đây sao lại không tính là một ưu điểm chứ?
"Sư huynh." Bất chợt Tuân Diệu Lăng đứng ra, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, "Chúng muội trước đây không nói thật với huynh, không phải cố ý lừa gạt. Mà là vì huynh là người yêu đàn chân chính. Mỗi khi huynh tấu đàn, phong thái toàn tâm toàn ý đắm chìm trong âm nhạc của huynh thường thu hút hơn cả tiếng đàn đặc biệt ấy —— chúng muội mải ngắm nhìn huynh đến thất thần, nên chẳng ai để ý tiếng đàn có khó nghe hay không."
Lâm Tu Bạch chớp chớp mắt, sắc mặt hồi phục chút huyết sắc: "Thật sự... không khó nghe đến thế sao?"
Tuân Diệu Lăng giọng điệu nhẹ nhàng: "Thật mà. Huynh đ.á.n.h đàn có khó nghe đến đâu cũng không đến mức làm cả cái Trụy Tinh Cốc ngất xỉu chứ? Sự cố hôm nay, trách nhiệm chính thuộc về sư phụ muội —— là người bắt huynh toàn lực tấu đàn, mà huynh giờ đã là tu sĩ Nguyên Anh. Dồn linh khí Nguyên Anh vào dây đàn mà gảy, thì có khác gì thi triển Âm Sát đâu?"
Tạ Chước nhướng mày, liếc xéo Tuân Diệu Lăng: Nói thế mà nghe được à? Âm Sát là Âm Sát, còn khó nghe là khó nghe chứ!
Tuân Diệu Lăng: Thế thì sư phụ tự đi mà dỗ Lâm sư huynh!
Tạ Chước lập tức im lặng.
Chỉ thấy bên cửa sổ, Lâm Tu Bạch mím môi, ôm lấy cây đàn ngọc của mình, không nói gì, ngón tay lại không ngừng vuốt ve dây đàn, dáng vẻ trông đáng thương vô cùng.
Tuân Diệu Lăng rèn sắt khi còn nóng, vỗ vai hắn nói: "Huống chi sư huynh cũng đừng nản lòng. Huynh hiện tại đã là tu sĩ Nguyên Anh, sống đến tám trăm tuổi. Người xưa có câu, cần cù bù thông minh. Từ hôm nay trở đi, huynh cứ coi như mình là người chưa biết gì về đàn —— học lại từ đầu, sửa từng chút một, rồi sẽ có một ngày huynh đàn được khúc nhạc trong lòng mình."
"Đàn được khúc nhạc trong lòng", câu nói này đ.á.n.h trúng tim đen của Lâm Tu Bạch.
Thần sắc hắn dịu đi trông thấy.
"Sư muội nói phải. Ta tuy ngu dốt, nhưng tấm lòng hướng về cầm đạo chưa bao giờ thay đổi."
Nói rồi, trên mặt hắn thoáng chút do dự.
"Chỉ là, nếu chỉ một mình ta tự đàn tự nghe, e rằng khó phát hiện và sửa chữa sai lầm. Vẫn cần có một tri âm, có thể chỉ ra những thiếu sót cho ta..."
"Tìm sư phụ muội ấy!" Tuân Diệu Lăng buột miệng nói một cách hiển nhiên, "Người hiểu luật, tu vi Hóa Thần nên sẽ không bị tiếng đàn làm cho ngất xỉu, lại còn hay rảnh rỗi nữa!"
Tạ Chước: "......" Cái đồ nghịch đồ này!!
Tuy giận sôi máu, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh kỳ vọng của Lâm Tu Bạch, Tạ Chước vẫn phải cố nặn ra vẻ mặt hiền từ, khích lệ:
"Sau này con cứ việc tới tìm ta."
Chỉ sợ chim bay cá nhảy ở Pháp Nghi Phong từ nay không được yên ổn nữa thôi.
"Đa tạ sư thúc! Đệ t.ử nhất định sẽ cần cù luyện đàn, không phụ sự kỳ vọng của người!"
"......" Thật ra con không cần cù cũng được mà!
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng trầm mặc.
Những chiếc linh thuyền lướt đi giữa biển mây bồng bềnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong một con linh thuyền sang trọng, mấy người ăn mặc quý phái đang lo lắng vây quanh giường của một thiếu nữ.
Thiếu nữ ấy tóc đen như mực xõa tung trên gối, làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy. Đôi mắt vốn linh động giờ nhắm nghiền, hiện rõ vẻ đau đớn khiến người ta nhìn mà xót xa.
"Thuốc cũng uống rồi, sao vẫn chưa thấy đỡ... Phải làm sao bây giờ?" Người phụ nữ trung niên dựa vào mép giường gạt nước mắt, ngả vào lòng người thanh niên bên cạnh, "Nó sinh ra đã ốm yếu bệnh tật. Ta nâng niu như trứng mỏng, nơm nớp lo sợ nuôi đến lớn từng này, nếu A Xu có mệnh hệ gì, nương cũng không sống nổi..."
"Nương." Trên mặt thanh niên kia cũng đầy vẻ sầu lo, nhưng vẫn cố an ủi, "Muội muội sẽ không sao đâu."
Cách đó không xa bên cạnh bàn, một thiếu nữ áo tím đang ngồi. Nàng làm ngơ trước mọi chuyện xung quanh, chỉ toàn tâm toàn ý nghiền d.ư.ợ.c liệu trên tay. Để thuận tiện, nàng dùng dây bạc buộc gọn tay áo, để lộ cổ tay trắng ngần dưới ánh đèn, trên một cổ tay quấn một lớp băng vải dày cộm.
"Kẹt kẹt... kẹt kẹt..." Tiếng cối giã t.h.u.ố.c nghiền nát d.ư.ợ.c liệu vang lên đều đều, khiến người phụ nữ kia vô cớ cảm thấy bực bội.
"A Giảo." Bà ta vẫn giữ cử chỉ đoan trang, giọng nói ôn hòa nhưng ẩn chứa sự mất kiên nhẫn không thể che giấu, "Con đang mân mê cái gì ở đó thế?"
Trình Giảo đáp: "Con đang chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển y tu của Linh Tố Cốc."
"Cái gì?" Người phụ nữ lộ vẻ kinh ngạc tột độ, "Con muốn làm y tu?"
Giữa hai lông mày thanh niên cũng toát ra vẻ bất an: "... Mẫu thân, đừng nóng. Tiểu muội chỉ nói đùa thôi."
"Con không nói đùa." Trình Giảo cầm cuốn y thư bên cạnh lên, đọc dưới ánh đèn, vành tai trắng ngần như sương tuyết được ánh sáng chiếu rọi, "Con đã xem qua tiêu chuẩn thi tuyển của họ, độ khó không lớn."
Người phụ nữ nghẹn lời, dường như quá sốc không biết nói gì. Lúc này thanh niên bên cạnh mới ấp úng kể lại sự việc xảy ra ban ngày.
"......"
Sắc mặt người phụ nữ trầm xuống, ánh mắt sắc như d.a.o găm lườm nguýt thanh niên. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, khi bà ta quay đầu lại nhìn Trình Giảo, sự lạnh lùng và tàn nhẫn trên mặt đã tan biến như băng tuyết gặp nắng xuân, thay vào đó là vẻ mặt từ mẫu hiền từ như nước:
"A Giảo, không phải mẫu thân muốn làm con nản lòng. Con đường y tu không dễ đi đâu, vừa khổ vừa mệt. Con ở nhà cẩm y ngọc thực, có kẻ hầu người hạ, làm y tu thì khác hẳn, phải đi hầu hạ bao nhiêu bệnh nhân... Con là tiểu thư khuê các, làm sao chịu nổi những cực khổ đó? Mẫu thân thật sự không yên tâm."
"Huống chi, còn có A Xu... A Xu không thể rời xa con. Con biết rõ điều đó mà."
"Những điều này con biết." Trình Giảo ngước mắt lên, chậm rãi nói. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng từng chữ rõ ràng, như tiếng sấm nổ giữa trời quang, khiến bầu không khí xung quanh đột nhiên căng thẳng, "Nhưng con chung quy không phải đại phu, không thể chữa khỏi bệnh cho tỷ tỷ. Hơn nữa, các người cần con, chẳng lẽ con phải bị giam cầm trong cái nhà này cả đời sao?"
Trong phòng, sự im lặng bao trùm như nước triều dâng.
Đúng lúc này, bấc nến trên bàn nổ tách một tiếng, ngọn lửa run rẩy. Sau khoảnh khắc sáng tối nhập nhoạng, nụ cười hiền từ trên mặt người phụ nữ vẫn như cũ, nhưng thần thái của bà ta lại giống như tượng Bồ Tát bằng đất trong miếu, cứng đờ và toát ra sự lạnh lùng khiến người ta kinh hãi.
"A Giảo à, mẫu thân hiểu suy nghĩ trong lòng con. Con giờ đã lớn, khao khát ra ngoài mở mang tầm mắt, đó là lẽ thường tình. Đứa trẻ nào đang tuổi xuân xanh mà chẳng có những ý niệm ngây thơ như vậy? Mẫu thân cũng từng trẻ, tự nhiên hiểu rõ."
Bà ta đi đến bên cạnh Trình Giảo.
Tuy là mẹ của nhiều đứa con, nhưng người phụ nữ này trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, tóc đen như mây, mặt đẹp tựa phù dung. Khi bà ta chăm chú nhìn ai, dường như có thể bao bọc người đó trong sự dịu dàng vô tận. Bà ta chậm rãi ngồi xuống, đưa tay vén lọn tóc mai lòa xòa của Trình Giảo ——
Thực ra, trong ba đứa con đang ở trên linh thuyền này, chỉ có Trình Giảo là giống bà ta nhất.
Đáng tiếc thay.
Nụ cười của người phụ nữ thêm vài phần nhợt nhạt: "Đã như vậy, mẫu thân sẽ không ngăn cản con đi tham gia thi tuyển."
Thanh niên đứng bên giường trợn tròn mắt: "Cái gì? Mẫu thân, ngài... Nhưng nếu muội ấy đi rồi, A Xu biết làm sao?! Mẫu thân, ngài không thể chỉ lo cho A Giảo mà mặc kệ A Xu a ——"
Người phụ nữ cau mày, quay lại quát lớn: "Câm miệng! Trình gia hiện tại chưa đến lượt con làm chủ!"
Biểu cảm của Trình Tuyên cứng lại, định cãi thêm vài câu thì nghe thấy giọng nói thanh lãnh như suối băng của Trình Giảo vang lên:
"Vậy thì tốt quá. Cảm ơn mẫu thân."
Nói xong, Trình Giảo mặc kệ nụ cười mệt mỏi của người phụ nữ và sắc mặt khó coi của Trình Tuyên, gói ghém chỗ d.ư.ợ.c liệu đã nghiền xong vào một gói giấy, đưa cho nha hoàn bên cạnh: "Nếu tỷ tỷ phát bệnh, hãy cho tỷ ấy ngửi gói t.h.u.ố.c này, có thể sẽ giảm bớt bệnh tình."
Nha hoàn nơm nớp lo sợ nhận lấy: "Vâng, tứ tiểu thư."
Sau đó, Trình Giảo cảm thấy việc mình cần làm đã xong xuôi, nàng hành lễ rồi bước đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
"Kẹt kẹt", cửa phòng khép lại.
Trình Tuyên không nhịn được nữa, lập tức bước tới giật phắt gói t.h.u.ố.c từ tay nha hoàn, ném vào một góc phòng.
"Mẫu thân, ngài nhìn xem thái độ của muội ấy kìa, trong mắt muội ấy còn có ai nữa không?"
Nào ngờ, điều người phụ nữ quan tâm căn bản không phải chuyện đó.
Bà ta dùng ánh mắt lạnh băng quét qua Trình Tuyên: "Hôm nay, là con đã dẫn tên y tu kia đến trước mặt A Giảo?"
Trên mặt Trình Tuyên lộ ra vẻ khó xử, khí thế lập tức xẹp xuống: "Con... con không cố ý, ý định ban đầu của con là để y tu đó xem bệnh cho A Xu..."
Người phụ nữ nhắm mắt lại.
"Ngày thường con bận rộn tu hành, học cách quản lý việc buôn bán trong nhà, không nghiên cứu y đạo thì cũng thôi. Nhưng con dẫn muội muội ra ngoài mà bên cạnh không sắp xếp lấy một tộc y biết rõ nội tình đi theo, thế mà nghe được sao? Chưa kể gặp chút chuyện nhỏ con đã hoảng loạn, tự làm rối trận tuyến —— quả thực làm ta không biết phải nói con thế nào cho phải!"
"Mẫu thân." Trình Tuyên cẩn thận đỡ lấy vai bà ta, "Tuy hôm nay có y tu bắt mạch cho A Xu, nhưng con đảm bảo, không có bất kỳ ai đến gần A Giảo. Sẽ không ai biết được chỗ đặc thù trong huyết mạch của A Giảo đâu..."