Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 123: Dạ yến của người chết



Trình Tuyên bực bội c.ắ.n môi, ép mình dời mắt khỏi chén trà nóng hổi trên bàn.

"Về rồi à?" Tưởng Lan ngẩng lên, biểu cảm không mấy vui vẻ. Đôi mắt hẹp dài của nàng nheo lại, ánh lên vẻ sắc lạnh như hàn đàm, "Thị trấn này thờ phụng quả nhiên là một tà thần."

"Nói rõ hơn đi."

"Người dân ở đây nhìn thì cười nói vui vẻ, nhưng hễ nhắc đến Long Thần là mặt biến sắc, đầy vẻ kính sợ, không moi được thông tin gì sâu hơn. Nhưng có một điều chắc chắn, họ đang chuẩn bị cho lễ tế ——" Tưởng Lan hạ giọng, "Và tế phẩm họ dâng lên, là người sống! Thử hỏi có vị chính thần nào lại đi hưởng dụng sinh mạng con người?"

Tuân Diệu Lăng nhướng mày: "Chưa chắc đâu."

Lịch sử thượng cổ của Tu Tiên giới bị đứt đoạn, người ta chỉ biết các vị thần sơ khai đã thực hiện thần chức rồi dần dần tàn lụi, để lại chức trách cho Thiên Đình tiếp quản. Nhưng không ai biết rõ hình dáng hay tính khí của họ ra sao.

Ví dụ như Nguyệt Thần ở Bắc Hải bí cảnh lần trước. Nếu không có Côn Luân Kính, ai biết bức họa đó vẽ Nguyệt Thần? Và Nguyệt Thần tuy không ăn thịt người, nhưng lại thích hút hồn phách tín đồ. Dùng một giấc mộng ảo đổi lấy linh hồn người ta —— giao dịch này cũng chẳng nhân từ gì cho cam.

Nếu Long Thần này cũng là một thượng cổ thần như Nguyệt Thần, thì việc hắn hưởng dụng người sống cũng không có gì lạ.

Tuân Diệu Lăng thản nhiên nói: "Cổ chi Chính Thần khác với tiên nhân Thiên Đình, họ không sống bằng hương hỏa. Việc họ ăn gì... chắc tùy thuộc vào khẩu vị cá nhân thôi."

"......" Ba người còn lại đồng loạt im lặng.

Thà rằng Khúc Hà Trấn thờ tà thần, chứ họ không muốn đối mặt với một Chính Thần chút nào!

Chưa bàn đến chuyện ăn thịt người rùng rợn, sức mạnh của Chính Thần vượt xa tà thần tôm tép gấp vạn lần. Chỉ với mấy người bọn họ, lấy gì mà đ.á.n.h lại?

Trình Tuyên nghe xong mặt tái mét, nhưng rồi nghĩ lại, mắt hắn sáng lên: "Nhưng nhiệm vụ của bí cảnh là bảo đảm nghi thức hiến tế diễn ra thuận lợi mà! Chúng ta... chỉ cần không cố tình chống đối Long Thần là được."

Trình Giảo phản bác: "Nhưng nếu cử hành nghi thức, chắc chắn sẽ có người hy sinh. Trợ Trụ vi ngược không phải hành vi của đệ t.ử chính đạo, Phù Sinh Lục chắc chắn không muốn chúng ta đưa ra đáp án như vậy."

Trình Tuyên gạt đi: "Phù Sinh Lục bị ma tu khống chế rồi còn gì? Ma Quân sửa đổi điều kiện thông quan cũng đâu có gì lạ?"

Tưởng Lan cười khẩy: "Thế nhỡ Long Thần chọn chúng ta làm tế phẩm thì sao?"

"......"

Không khí chìm vào sự im lặng đáng sợ.

"Không... không đến mức đó chứ." Trình Tuyên cười gượng gạo, "Chúng ta đâu phải người Khúc Hà Trấn..."

Thư Sách

Tưởng Lan lạnh lùng: "Chưa chắc đâu. Người trong trấn cũng đâu phải kẻ ngốc. Dù họ coi hiến tế là nghĩa vụ, nhưng kiến cỏ còn ham sống, nếu có thể dùng người ngoài thế mạng cho người nhà, tại sao họ không làm?"

Trình Giảo gật đầu đồng tình, liếc nhìn Tuân Diệu Lăng một cái rồi quay lại nói trịnh trọng: "Chúng ta nghe đồn, Long Thần ở đây thích ăn người xinh đẹp."

Tưởng Lan ngạc nhiên: "Thế chẳng phải ta là người an toàn nhất sao? Khoan đã... Ta chỉ biết nấu ăn chú trọng sắc hương vị. Chứ người đẹp hay xấu... có liên quan gì đến việc thịt có ngon hay không đâu?"

Câu hỏi này làm khó Trình Giảo. Nàng suy nghĩ một lát rồi đáp:

"Có lẽ tế phẩm không phải do Long Thần tự chọn, mà là người dân chọn lựa, nên mới có yêu cầu về ngoại hình."

Trình Tuyên giật giật khóe mắt.

Trông hắn có vẻ rất muốn tự rạch mặt mình ngay lập tức.

Nam t.ử hán đại trượng phu, có vết sẹo thì đã sao. Huống hồ Trình gia giàu nứt đố đổ vách, linh d.ư.ợ.c đầy kho, xóa sẹo chỉ là chuyện nhỏ.

Nhóm bọn họ sáu người, Tưởng Lan có sẹo, gã thế gia t.ử kia cũng bị rạch mặt. Nếu tế phẩm được chọn từ bốn người còn lại, xác suất hắn bị chọn sẽ tăng lên đáng kể...

Khoan đã! Tại sao hắn lại mặc định mình nằm trong danh sách tế phẩm chứ?

Tuân Diệu Lăng chợt nhớ ra: "Hai người kia đâu rồi? Ngủ đến giờ vẫn chưa dậy à?"

Tưởng Lan: "Không thấy họ xuống."

Trình Tuyên đứng dậy chỉnh lại y phục, ôn tồn nói: "Để ta đi hỏi tiểu nhị xem sao."

Tiểu nhị mặc áo ngắn màu nâu đang lười biếng dựa vào quầy, vừa ngáp vừa lau chùi bình rượu.

Nghe Trình Tuyên hỏi về hai người bạn đồng hành, gã không thèm ngẩng đầu, hờ hững đáp: "À, họ xuống lâu rồi —— trả tiền phòng xong đi luôn."

Trình Tuyên kinh ngạc: "Đi rồi?!"

"Phải, lúc bốn vị ra ngoài dạo phố ấy, họ trả phòng rồi đi thẳng, chẳng nói năng gì. Chắc chê quán nhỏ này tồi tàn, không muốn ở lại."

"Không thể nào." Trình Tuyên lạnh lùng khẳng định, "Họ không thể tự ý rời đi một mình. Ngươi đang nói dối."

Tiểu nhị khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Khách quan, chúng tôi tuy chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, nhưng cũng không chịu được kiểu ngậm m.á.u phun người như ngài. Ý ngài là chúng tôi đã ăn thịt sống hai vị bằng hữu của ngài chắc?"

Sắc mặt Trình Tuyên trắng bệch, như nhớ tới điều gì đáng sợ, hắn lùi lại hai bước rồi quay đầu chạy về phía bàn của Tuân Diệu Lăng.

—— Hai gã thế gia t.ử ngủ ở khách điếm đã biến mất không dấu vết!

Nhóm Tuân Diệu Lăng lên lầu lục soát hai căn phòng kia. Phòng ốc sạch sẽ tinh tươm như chưa từng có người ở.

"Hai người sống sờ sờ mà bốc hơi được sao?" Tưởng Lan tuy ghét bỏ đám vô dụng nhưng sự việc xảy ra ngay dưới mũi mình khiến sắc mặt nàng cực kỳ khó coi.

"Đêm nay... đêm nay chúng ta đừng ngủ nữa." Trình Tuyên hoảng sợ nói, "Nếu lại có người mất tích, chúng ta chắc chắn không qua được ải này!"

Trình Giảo: "Vậy chúng ta thức trắng đêm à?"

Tuân Diệu Lăng: "Không ngủ không được, giả vờ ngủ đi."

Nếu không làm sao dẫn dụ rắn ra khỏi hang?

Ánh trăng bàng bạc len qua song cửa sổ, hắt những vệt sáng mờ ảo lên nền nhà tối tăm.

Cả Khúc Hà Trấn yên tĩnh đến rợn người.

Tuân Diệu Lăng nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ. Trong mơ màng, nàng cảm nhận được cánh cửa hé mở một khe nhỏ, một làn khói đen từ từ bay vào giường ——

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng đột nhiên thấy xương cốt toàn thân mềm nhũn đi một chút.

Là mê hương?

Nhưng chút d.ư.ợ.c lực cỏn con này đối với một tu sĩ "chuẩn Nguyên Anh" như nàng chẳng thấm vào đâu.

Nàng nghiêng đầu sang một bên, giả vờ như đã chìm sâu vào giấc ngủ.

"Kẹt kẹt", cửa mở toang.

Thứ gì đó lạnh băng khẽ chạm vào trán nàng. Bên tai vang lên những tiếng thì thầm vụn vặt. Nhưng âm thanh đó không giống tiếng người, mà giống tiếng cửa gỗ cũ kỹ cọ xát vào nhau "cót két... cót két" ——

"Xinh đẹp thật."

"Tuy huyết nhục không thơm ngọt bằng con bé kia, nhưng ả này đẹp thật."

"Có thể nuôi được không nhỉ..."

Tuân Diệu Lăng: Cảm ơn đã khen, nhưng nếu ta không phá cảnh thì nuôi thêm trăm năm nữa ta vẫn thế này thôi.

Nàng nhắm mắt, mặc kệ chúng khiêng nàng ra khỏi khách điếm, nhét vào một cái kiệu. Gọi là kiệu cho sang, thực chất nó là một cái lồng sắt được trang trí hoa hòe loè loẹt, bên trong nhốt sáu người nằm ngổn ngang.

Tốt lắm, thế là đông đủ cả đội.

Chiếc lồng sắt lắc lư, tấm lụa đỏ che bên ngoài bay lên một góc. Tuân Diệu Lăng tranh thủ quan sát tình hình bên ngoài:

Dưới ánh trăng âm u, một đám người già trẻ lớn bé mặc y phục sặc sỡ vây quanh kiệu rước tế phẩm. Phía trước đoàn người vang lên tiếng nhạc "cót két" rợn người. Đám đông nhảy múa theo nhịp điệu kỳ dị, tay vung cao, vừa hát những bài ca d.a.o quái đản vừa cười rú lên man dại:

"Long tế lễ, đáp thần ân, dâng sinh mạng, phúc miên miên... Xương trắng đầy đồng, thân phiêu lãng, mệnh xây giai, hồn về quê..."

Đám người uốn lượn như rồng lượn, không ngừng xoay quanh chiếc kiệu.

Trong bầu không khí điên cuồng và tối tăm ấy, Tuân Diệu Lăng nhìn rõ mặt vài người.

Dưới ánh trăng, chúng rõ ràng không phải người sống, mà là những cái xác thối rữa biết đi. Da thịt trên mặt bong tróc lở loét, lộ ra xương trắng hếu, hốc mắt trống rỗng lập lòe hai ngọn lửa ma trơi xanh biếc ——

... Hóa ra, bọn họ vốn dĩ đã c.h.ế.t từ lâu.

Thế thì dễ xử lý rồi!

 

Đám dân làng "xác sống" Khúc Hà Trấn vừa tấu nhạc vừa khiêng chiếc lồng sắt chứa sáu người vào một đường hầm bí mật dẫn xuống lòng đất.

Sau một hồi di chuyển trong bóng tối, một hang động ngầm rộng lớn hiện ra trước mắt ——

Trên vòm hang, những cột đá nhũ rủ xuống như răng nanh khổng lồ. Sâu trong cùng, một bức tượng Long Thần bằng đá to lớn, hình thù quái dị sừng sững đứng đó, lưng gắn liền với vách hang như đang chống đỡ cả ngọn núi.

Trên mặt đất, xương trắng chất đống thành núi, tầng tầng lớp lớp kéo dài đến tận xa, tạo thành một vách núi âm trầm.

Dưới vách núi xương cốt, tiếng nước ầm ầm như sấm dậy. Dòng sông đen ngòm cuồn cuộn chảy xiết, trên mặt nước lấp lánh những điểm u quang ma quái.

Chiếc lồng sắt được đặt xuống đất cái "rầm". Sau đó, đám dân làng vừa ngân nga điệu hát rợn người vừa hớn hở bắt tay vào bày biện tiệc tùng. Treo đèn lồng, dựng sân khấu, bày bàn ghế, thậm chí còn mang đến đủ loại bát đĩa, chén rượu, đũa... Tuy đều cũ nát sứt mẻ nhưng được sắp xếp vô cùng ngay ngắn.

Dần dần, tiếng xiềng xích va vào nhau loảng xoảng vang lên, vài người trong lồng sắt tỉnh lại.

Người tỉnh đầu tiên dĩ nhiên là Tưởng Lan và anh em Trình gia. Do đã đoán trước sẽ có màn này nên họ đã phòng bị, hít phải mê hương không nhiều.

Tưởng Lan tỉnh dậy, khẽ giật sợi xích sắt khóa tay để ướm thử độ bền. Không lâu sau, Trình Giảo cũng bò dậy, cảnh giác quan sát xung quanh. Còn Trình Tuyên... hắn tuy tỉnh nhưng mắt vẫn hoa, tay chân bủn rủn không nghe sai bảo, chỉ biết dựa người vào vách lồng thở dốc.

Trình Tuyên thều thào: "Ta... không còn sức..."

Tưởng Lan liếc nhìn với vẻ khinh bỉ, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, lười biếng nói: "Tại ngươi yếu quá đấy."

Trình Tuyên uất ức trợn tròn mắt, nghiến răng chỉ vào Trình Giảo: "Thế tại sao... nó... cũng cử động được..." Các người lén lút cho nó ăn linh đan diệu d.ư.ợ.c gì phải không?!

Tuân Diệu Lăng và Tưởng Lan cũng tò mò nhìn sang Trình Giảo.

Trình Giảo cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Ta không biết." Nàng tự bắt mạch cho mình, hàng mi rủ xuống suy tư, "Mê hương trong người ta gần như đã tan hết. Ta lờ mờ nhớ mùi vị của nó, nếu có mẫu vật, có thể ta sẽ điều chế được t.h.u.ố.c giải."

Tuân Diệu Lăng: "Chuyện này có gì khó?"

Nói xong, nàng giơ tay triệu hồi Tức Tâm Kiếm. Trong ánh mắt kinh hãi của Trình Tuyên, nàng vung kiếm c.h.é.m đứt toàn bộ xích sắt trên tay chân mọi người. Tức Tâm Kiếm c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, êm ru không phát ra tiếng động nào. Sau đó, Tuân Diệu Lăng thu kiếm, giơ chân đạp mạnh vào thành lồng sắt một cái "Rầm!" ——

Nàng ra hiệu cho Tưởng Lan và Trình Giảo, ba người đồng loạt nằm sấp xuống, nín thở giả vờ ngủ.

Trình Tuyên chậm mất một nhịp. Hắn vốn đã không kiểm soát được tay chân, chưa kịp nằm xuống thì tấm lụa đỏ che lồng đã bị vén lên. Một cái đầu lâu của gã dân làng tò mò thò vào ngó nghiêng, bốn mắt nhìn nhau trân trân.

Đầu lâu dân làng: "......"

Trình Tuyên: "......"

Ngay sau đó, tấm lụa đỏ được thả xuống che lại, bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao nho nhỏ.