Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 134: Tin dữ hóa tin vui



Tần Thái Sơ khẽ nhếch môi, ánh mắt cẩn trọng quan sát khuôn mặt Trình Giảo: "Ta nghe nói, con có một người tỷ muội song sinh?"

Trình Giảo thoáng ngẩn người, gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Tần Thái Sơ: "Con có chắc chắn, con và tỷ muội đó thực sự là song sinh cùng một mẹ đẻ ra không?"

"Chắc chắn." Trình Giảo trả lời không chút do dự.

Tuy rằng nàng và Trình Xu không giống nhau như hai giọt nước, nhưng Trình Xu có nét giống phụ thân và hai người anh trai. Còn nàng... nghe nói giống mẫu thân và bà ngoại.

Họ là người một nhà, có huyết thống thân thiết. Điểm này không cần bàn cãi.

Tần Thái Sơ trầm ngâm một lát, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước u tối. Sau đó bà lại nở nụ cười, gật đầu: "Vậy ta đã hiểu."

"... Nghe nói mẫu thân con không muốn con làm y tu?" Nụ cười của Tần Thái Sơ trở nên vô cùng dịu dàng, nhưng ẩn chứa thâm ý, "Vậy để ta đi gặp mẫu thân con một chuyến."

Ở một nơi khác.

Hộ vệ Trình thị lục soát khắp linh thuyền nhưng không tìm thấy tung tích Trình Giảo, đành ủ rũ trở về bẩm báo với Chung phu nhân.

Chung phu nhân vẫn chưa nguôi giận, ngồi bên bàn nhắm mắt dưỡng thần.

Hiện tại trên linh thuyền toàn là tu sĩ, để tránh gây rối loạn, bà ta không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm đứa con gái bỏ trốn.

Cũng không hẳn là sợ mất mặt... Trình thị mấy ngày nay còn mặt mũi nào nữa đâu? Bà ta chỉ sợ gây sự chú ý không cần thiết.

Hộ vệ đứng bên cạnh, im lặng chờ chỉ thị. Chung phu nhân suy tính, Trình Giảo chạy trời không khỏi nắng. Trước khi rời thuyền, tiên môn chắc chắn sẽ kiểm tra danh tính từng người. Đến lúc đó, Trình Giảo có muốn trốn cũng không thoát.

"... Các ngươi cứ đợi lệnh đi. Đừng làm phiền đến các vị tiên sư đang dưỡng thương trên thuyền."

"Vâng."

Các hộ vệ lui về chỗ cũ.

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, dừng lại trước mặt Chung phu nhân. Bà ta khẽ hít sâu, mở mắt ra, thấy đứng trước mặt cả nhà mình là một nữ y tu trẻ tuổi, tay áo xắn cao, trang phục của Linh Tố Cốc. Tóc nàng búi chặt, trên người tỏa ra mùi d.ư.ợ.c liệu nồng nặc và thoang thoảng mùi m.á.u tanh...

Chung phu nhân theo bản năng nhíu mày.

Trình Tuyên thì suýt nữa nhảy dựng lên. Lưng hắn toát mồ hôi lạnh.

... Đây chẳng phải là vị y tu Linh Tố Cốc từng khám bệnh cho A Xu sao?!

Sao lại trùng hợp thế này?

Cô nương y tu kia lanh lẹ hỏi: "Xin hỏi vị phu nhân này, ngài là mẫu thân của Trình Giảo phải không?"

Mí mắt Chung Nhược Hoa giật liên hồi.

Sao cơ, mới có một lúc mà con nghịch nữ kia đã trà trộn vào đám y tu Linh Tố Cốc rồi à?

Bà ta cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Là ta. Xin hỏi cô nương có chuyện gì? Có phải đứa con gái không hiểu chuyện của ta gây phiền toái cho các vị tiên sư không?"

"Hả? Không có đâu." Nữ y tu vội xua tay, trong đôi mắt hạnh đen láy lại ánh lên vẻ hưng phấn và ngưỡng mộ, "Là thế này, con gái ngài đã lọt vào mắt xanh của Từ Vũ Tôn Giả - người đang chỉ đạo chúng tôi. Tôn Giả nói muốn thu A Giảo làm Thân truyền đệ tử, sai tôi đến truyền lời, mời ngài qua gặp mặt một chút..."

"Bịch!"

Trình Tuyên đang căng thẳng, nghe xong ngã lăn quay từ trên ghế xuống đất.

Đầu óc hắn như đứt phựt một dây đàn, mặt mày lúc xanh lúc trắng, thốt lên: "Sao có thể ——"

"Choang!"

Chung phu nhân bóp nát chén trà trong tay.

Thân thể bà ta lảo đảo, rồi vịn tay tỳ nữ đứng phắt dậy, mu bàn tay nổi đầy gân xanh vì dùng sức quá độ.

Trình Xu cũng ngây ra như phỗng, khuôn mặt xinh đẹp mất đi thần thái, như chiếc mặt nạ tinh xảo bị nứt vỡ. Rất lâu sau, nàng mới mím môi, sắc mặt trắng bệch, cười gượng gạo:

"Vị cô nương này, e là cô nghe nhầm rồi. Muội muội ta... nó là Ngụy Linh Căn, đến tư cách lên Thang Trời còn không có, làm sao có thể được Tôn Giả của Quy Tàng Tông thu làm... Thân truyền đệ t.ử chứ?"

Nữ y tu vội vàng thanh minh: "Tuy tôi đã ba ngày không ngủ, nhưng chuyện này như cơm bữa, đầu óc tôi vẫn tỉnh táo lắm. Tai thính mắt tinh, tuyệt đối không nghe nhầm đâu ——"

"Chính xác là Từ Vũ Tôn Giả của Quy Tàng Tông, muốn thu Trình Giảo làm Thân truyền đệ tử!!"

Trời ạ, tôi hâm mộ muốn c·hết đây này, làm sao mà nghe nhầm được!

Tiếng hít thở của Chung phu nhân bỗng trở nên nặng nề.

Nữ y tu nhìn sang, bắt gặp biểu cảm phức tạp nhất mà nàng từng thấy trong đời:

Giận dữ, kinh sợ, cuồng hỉ, hối hận, căm hận...

Biểu cảm vặn vẹo dữ tợn đó khiến nữ y tu theo bản năng lùi lại hai bước.

... Người nhà họ Trình này bị làm sao thế? Biết người thân được đại tông trưởng lão thu nhận, đáng lẽ phải vui mừng chứ, sao lại có biểu cảm như gặp ma thế này?

Có cần gọi người đến trị liệu cho họ không?

 

Ngay khi nữ y tu định liều mình đề nghị chữa bệnh cho Chung phu nhân, biểu cảm của bà ta đột ngột bình ổn trở lại.

Nhanh đến mức tưởng như ảo giác.

Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau giúp Chung phu nhân tỉnh táo. Bà ta nhìn nữ y tu đang kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhu mì, như có bàn tay vô hình vuốt phẳng mọi nếp nhăn vặn vẹo trên khuôn mặt.

"Đa tạ tiên sư đã báo tin vui." Giọng Chung Nhược Hoa trở lại vẻ cao ngạo xa cách của một phu nhân thế gia, "Tiểu nữ được Tôn Giả thu nhận là vinh hạnh to lớn —— phiền cô nương dẫn đường, ta sẽ đi gặp Từ Vũ Tôn Giả ngay."

Tốc độ lật mặt của bà ta nhanh đến mức hai đứa con phía sau cũng phải kinh ngạc.

Đặc biệt là Trình Xu.

Nàng không ngờ người mẫu thân cao ngạo lại chấp nhận tin tức này một cách "vui vẻ" như vậy.

Dù Trình Giảo có gặp may leo lên cành cao, nhưng mẫu thân vốn ghét nó từ khi lọt lòng. Huống chi vừa rồi hai mẹ con còn cãi nhau kịch liệt... Giờ đi gặp Tôn Giả, chẳng phải mẫu thân sẽ bị Trình Giảo mượn thế ép cho một vố sao?

Làm sao mẫu thân nuốt trôi cục tức này?

Trình Xu hoảng sợ nghĩ: Nếu Trình Giảo thành đệ t.ử thân truyền của Từ Vũ Tôn Giả... thì nàng phải làm sao? Không có linh huyết của Trình Giảo, nàng phải làm phế nhân cả đời ư?

Nghĩ đến đó, thân thể nàng run rẩy như lá khô trong gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thư Sách

"A Xu!"

Trình Tuyên thật lòng thương em gái. Lúc này, nỗi lo cho nàng lấn át cả sự đố kỵ với Trình Giảo.

Hắn hít sâu, liều mạng chọc giận mẫu thân, quay đầu gọi với theo bóng lưng Chung phu nhân đang đi về phía gác mái:

"—— Mẫu thân!"

Một tiếng gọi, tuy không nói gì thêm, nhưng hàm chứa tất cả ý tứ.

Chung phu nhân không quay đầu lại, giọng lạnh lùng: "Đợi ta trở về."

"......"

"Nhị ca, mẫu thân đến quay lại nhìn chúng ta một cái cũng không muốn." Trình Xu gục đầu vào vai anh trai, nước mắt lăn dài, "Bây giờ đã thế này. Đợi sau này muội muội thành danh, trong mắt mẫu thân làm gì còn có đứa con gái như muội nữa?"

Trình Tuyên trong lòng ngũ vị tạp trần.

Là con trai duy nhất bên cạnh mẹ, hắn không sợ bị bỏ rơi. Nhưng Trình Xu và Trình Giảo là song sinh, vận mệnh gắn liền, định sẵn chỉ có một người được bước lên mây xanh.

Về tư tâm, hắn đương nhiên mong người đó là Trình Xu.

Nhưng đó là Quy Tàng Tông, là Từ Vũ Tôn Giả... Cơ nghiệp mấy trăm năm của Trình gia ở Đông Hải đều nằm dưới sự che chở của Quy Tàng Tông. Nếu đắc tội vị Tôn Giả này, Trình gia không những mất tiền đồ mà tính mạng cả nhà cũng khó bảo toàn!

Chung phu nhân không rảnh bận tâm đến nỗi lo âu của hai con. Bà ta vừa bước lên lầu, vừa điên cuồng tính toán trong đầu.

Lần này Trình Giảo thực sự nằm ngoài dự đoán của bà.

Đáng lẽ khi thấy nó thể hiện tài năng trong Phù Sinh Lục, bà phải có đối sách sớm hơn...

Dù linh thuyền hỏng thì đã sao? Cứ mặt dày xin đi nhờ thuyền thế gia khác là xong. Ai nỡ từ chối trước mặt bao người?

Nhưng giờ nói gì cũng muộn. Trình Giảo đã quá nổi bật, lọt vào mắt xanh của Tôn Giả.

Kể cả... tương lai Trình Xu khỏi bệnh thì sao?

Tư chất tuyệt đỉnh đến mấy cũng chỉ mong bái được trưởng lão Thượng Tam Tông làm thầy. Mà Trình Giảo giờ đã đi được hơn nửa chặng đường ấy...

"Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um". Hay là cứ thuận nước đẩy thuyền, đỡ phải nhọc công tìm kiếm xa xôi?

Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị Chung phu nhân bóp c·hết.

Bà biết rõ, làm người phải nhìn xa trông rộng.

Trình Giảo được Tôn Giả ưu ái thì sao?

Dù Tôn Giả có đổ bao nhiêu linh đan diệu d.ư.ợ.c cho nó thì sao?

Không có linh căn là không có linh căn. Cả đời Trình Giảo cũng chẳng tu luyện ra trò trống gì.

Trình Xu thì khác.

Vài năm nữa, nó sẽ là đệ t.ử thân truyền của Thượng Tam Tông.

Trăm năm nữa, nó thậm chí có thể trở thành tu sĩ danh chấn thiên hạ như Tuân Diệu Lăng.

Vì thế, bà bắt buộc phải đưa Trình Giảo về nhà.

Nhưng làm sao để dập tắt ý định thu đồ đệ của Từ Vũ Tôn Giả mà không chọc giận bà ấy đây...?

Nữ y tu dẫn Chung phu nhân vào một gian sương phòng.

Tần Thái Sơ ngồi bên bàn, tóc đen như mây xõa xuống, chỉ cài hờ một cây trâm gỗ đàn hương, vài lọn tóc buông lơi bên má toát lên vẻ phóng khoáng. Bà mặc y phục đỏ thẫm thêu văn điểu, tôn lên dáng người thon thả. Tuy dung mạo diễm lệ ung dung, nhưng ẩn dưới vẻ hiền hòa là uy áp khó lường.

Và ngồi ngay bên cạnh bà, chẳng phải là đứa con gái không biết điều kia sao?

Chỉ thấy Trình Giảo cúi đầu pha trà cho Tần Thái Sơ. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuyệt nhiên không liếc mắt nhìn Chung phu nhân lấy một cái.

Chung phu nhân tức anh ách nhưng không dám phát tác, chỉ đành hành lễ:

"Bái kiến Từ Vũ Tôn Giả."

"Không cần đa lễ." Tần Thái Sơ khẽ gật đầu, "Ta nói thẳng luôn. Hôm nay mời bà đến là để thông báo một tiếng —— ta thấy A Giảo thiên tư xuất chúng, đã quyết ý thu nó làm Thân truyền đệ tử. Con bé phẩm tính thuần lương, tâm tính kiên định, lại có tấm lòng hành y tế thế. Sau này, ta sẽ dốc hết sở học truyền thụ cho nó."

Trình Giảo nghe vậy, lập tức quỳ sụp xuống, đầu gối va xuống sàn cái "bộp": "Sư tôn tại thượng, xin nhận của đệ t.ử một lạy!"

Nói xong, nàng dập đầu ba cái thật kêu.

Chung phu nhân muốn ngăn cũng không kịp: "............"

Nụ cười trên mặt bà ta cứng đờ như ngọn nến trước gió, suýt nữa tắt ngấm.

"Được Tôn Giả coi trọng là phúc phận của Trình thị chúng ta." Chung phu nhân thở dài, "Chỉ là đứa con gái này của ta... Không giấu gì ngài, tính tình nó quái gở, hỉ nộ vô thường, lại hay làm bừa. Chuyện muốn làm y tu cũng là do nó bốc đồng nhất thời. Ta sợ nó lừa ngài thu nhận, sau này lại giở thói tùy hứng, gây phiền phức cho ngài và tai họa cho gia đình."

Trình Giảo không ngờ đến nước này mà mẫu thân vẫn cố ngăn cản nàng. Ánh mắt nàng nhìn mẹ ruột tràn đầy sự không thể tin nổi.

Đây là Từ Vũ Tôn Giả đấy!

Mẫu thân ghét nàng đến mức Tôn Giả đích thân mở lời mà bà ta vẫn muốn phủ nhận sao?

Chung phu nhân lờ đi ánh mắt chất vấn của Trình Giảo.

Tần Thái Sơ trầm ngâm một lát, nhướng mày: "Ta lại thấy A Giảo không tệ như lời bà nói... Con bé ở trước mặt ta rất ngoan ngoãn."

"Nhưng nó chung quy chỉ là Ngụy Linh Căn." Chung phu nhân tiếp tục nhỏ nhẹ, giọng điệu ân cần khẩn thiết như đang suy nghĩ cho Tần Thái Sơ, "Dù hiện tại được Tôn Giả ưu ái, nhưng con đường tu tiên của nó sẽ vô cùng gian nan. Không có bản lĩnh, đức không xứng vị, cho dù làm Thân truyền đệ t.ử cũng khó phục chúng. Đến lúc đó e là sẽ gây ra nhiều rắc rối."

Lời này của Chung phu nhân không phải không có lý.

Tu Tiên giới tôn trọng kẻ mạnh, tông môn cũng có quy định riêng. Từ Vũ Tôn Giả dù quyền lực đến đâu cũng không phải Tông chủ. Phá lệ thu một phế vật Ngụy Linh Căn làm Thân truyền —— hoặc là làm giảm giá trị của các đệ t.ử Thân truyền khác, hoặc là sẽ khiến người ta ghen ghét đố kỵ.