Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 154: Bí Mật Của Dịch Thiền & Con Rối Thiên Diện



Tuân Diệu Lăng chậm rãi ngước mắt, ánh nhìn sắc bén như kiếm đ.â.m thẳng vào Ma Quân.

"Ngươi biết không? Lời cuối cùng của Chính Dương trưởng lão trước khi đầu thai, vẫn là lo lắng cho Dịch Thiền Môn chủ."

"Một bậc trưởng bối như vậy, liệu có vì chút quyền thế mà trở mặt thành thù với Môn chủ không? Lùi một bước mà nói, ông ấy thừa biết có Thương Tư, Thường Hi hai vị trưởng lão đang rình rập như hổ đói, nếu các ngươi nội chiến, kết cục chỉ là ngư ông đắc lợi —— Thực tế đúng là như vậy, Chính Dương trưởng lão vừa c·hết, Môn chủ đã bị tống vào thủy lao. Chuyện lớn như thế mà không gây náo loạn, người ngoài không ai hay biết... Những tai họa ngầm này, chẳng lẽ Chính Dương trưởng lão không lường trước được?"

"Mặc dù có đủ mọi lý do, nhưng ông ấy vẫn kiên quyết không chịu trao quyền cho ngài."

"Tại sao?"

"Có phải vì... ông ấy đã lờ mờ nhận ra, 'Dịch Thiền' trước mắt, thực chất không phải là sư điệt thật sự của ông ấy?!"

Trước đó, Tuân Diệu Lăng đã đặc biệt đi hỏi Yến Anh.

Thiên Diện Ma Quân nếu biến người thành con rối, liệu có thể làm đến mức người thân cận cũng không nhận ra?

Yến Anh do dự một lát rồi lắc đầu:

"Nếu Thiên Diện Ma Quân cưỡng ép luyện hóa người sống thành con rối, ký ức của người đó sẽ không thể bảo tồn trọn vẹn. Chỉ nhớ được vài sự kiện quan trọng, nhưng cũng mơ hồ như cưỡi ngựa xem hoa."

"Trừ phi vị Ma Quân này bỏ công sức, trăm phương ngàn kế bầu bạn bên cạnh người đó từ nhỏ, thấu hiểu từng trải nghiệm, từng tính cách, mới có thể diễn không sơ hở."

"... Nếu không, chỉ cần là người thân cận thực sự, chắc chắn sẽ nhận ra điểm bất thường."

Có lẽ, sơ suất lớn nhất của Chính Dương trưởng lão là không nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất ——

Tính tình Dịch Môn chủ đại biến không phải vì tranh quyền đoạt lợi, mà là vì bà ấy đã bị Ma Quân luyện thành con rối, tu hú chiếm tổ từ lâu.

Đúng vậy, ai lại vô cớ nghĩ ra giả thiết táo bạo như thế?

Huống chi Thiên Diện Ma Quân tính tình cẩn trọng, sẽ không để lại bằng chứng gì.

Thư Sách

Tuân Diệu Lăng cảm thấy hổ thẹn với Chính Dương trưởng lão, vì lúc tiễn ông nhập luân hồi, nàng biết rõ Dịch Thiền có vấn đề nhưng vẫn nói dối là bà ấy còn sống.

Dự cảm chẳng lành của nàng là đúng.

Cái xác "Dịch Môn chủ" tuy còn hoạt động... nhưng linh hồn Dịch Thiền thật sự, e là đã c·hết từ lâu.

Nghe xong màn suy luận của Tuân Diệu Lăng, biểu cảm trên mặt Ma Quân chuyển từ khinh thường sang hứng thú, cuối cùng là tiếng cười lớn của kẻ gặp được kỳ phùng địch thủ:

"Thú vị. Cứ tưởng ngươi chỉ là một nhân tu có chút thực lực, không ngờ tâm tư lại kín kẽ đến thế. Quả thực khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác!"

Triệu Khánh nói không sai... Kẻ này, không thể giữ lại!

"Thật đáng tiếc! Tuân Diệu Lăng, ngươi suy nghĩ nhiều như vậy, lại quên mất một điều ——"

"Đã biết ta là Thiên Diện Ma Quân, vậy thì với tu vi cỏn con của ngươi, lấy gì mà chống lại ta?"

Thiên địa đột biến.

Sương đen ngập trời. Mây đen trên cao vần vũ, vầng trăng khuyết bỗng chốc nhuộm đỏ như máu.

Dưới ma khí ngút trời, không gian sau lưng Ma Quân vặn vẹo, nứt ra một khe hở đen ngòm. Vô số con rối đeo mặt nạ, tay cầm v·ũ kh·í, lảo đảo bước ra, lao về phía Tuân Diệu Lăng như cơn lũ quét.

Tức Tâm Kiếm xuất chiêu, kiếm phong lạnh lẽo, c.h.é.m đứt tay chân mấy con rối đi đầu.

Cách đó không xa, Lâm Nghiêu vừa tung hỏa chú đẩy lùi con rối, vừa hét lên: "Không ổn! Người nhà họ Trình vẫn nằm trong tay Ma Quân!"

Đại quân con rối vẫn ùn ùn kéo ra.

Chúng chồng chất lên nhau, tạo thành một ngọn núi nhỏ.

Ngọn núi xác sống ấy nâng Ma Quân lên cao dần —— Ma Quân ngồi chễm chệ trên đỉnh, ngón tay giật nhẹ mấy sợi tơ đỏ, lập tức có con rối mang theo khối băng giam giữ huynh muội Trình gia bay lên trời.

Tuân Diệu Lăng nhanh tay lẹ mắt, mở đường m.á.u giữa bầy con rối, tìm thấy Chung phu nhân đang co ro ở góc tường suýt bị giẫm đạp. Nàng xách bà ta lên vai, phi thân nhảy ra ngoài.

Vô số cánh tay vươn ra định túm lấy chân nàng, nhưng Khương Tiện Ngư đã kịp thời hỗ trợ, kiếm quang quét sạch chướng ngại. Tuân Diệu Lăng đạp lên lưng mấy con rối làm bàn đạp, vừa định thoát ra thì cảm thấy sống lưng lạnh toát —— Quay đầu lại, nàng thấy trên trần nhà treo lủng lẳng mấy con rối. Chúng nhìn chằm chằm nàng, cổ vặn răng rắc, mắt lóe hồng quang rồi lao xuống như dã thú.

Tuân Diệu Lăng: "......" Má ơi, hiệu ứng Uncanny Valley (Thung lũng kỳ lạ) rợn tóc gáy!

Nàng nén cơn ớn lạnh, ném mạnh Chung phu nhân ra ngoài: "Đỡ lấy!"

Lâm Nghiêu lách qua vòng vây, vất vả đỡ được người, thì nghe tiếng hét của Tuân Diệu Lăng:

"Các ngươi đi đi! Đi càng xa càng tốt!!"

Lâm Nghiêu: "......?"

Mặt hắn lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ôm người quay đầu chạy biến. Thấy Khương Tiện Ngư vẫn đứng yên, hắn còn quay lại nhắc: "Khương sư huynh, chạy mau! Tuân sư tỷ chắc chắn có kế sách, tỷ ấy sắp tung đại chiêu rồi, đừng làm vướng chân tỷ ấy!"

Khoản này Lâm Nghiêu rất thức thời. Không cần hắn thì hắn tuyệt đối không lảng vảng làm phiền.

Khương Tiện Ngư cau mày, c.h.é.m c·hết mấy con rối cản đường rồi cũng lui ra ngoài, nhưng tốc độ chậm hơn Lâm Nghiêu nhiều.

Tuân Diệu Lăng một kiếm quét sạch đám con rối trung tâm. Sau đó móc ra năm viên linh thạch, bốn viên ném về bốn phương Đông Tây Nam Bắc, một viên giữ lại dưới chân làm trung tâm Thổ vị ——

Nàng kết ấn, đập mạnh tay xuống đất.

"Khôn Hậu Thổ, động thời băng sơn. Nghe lệnh ta, nứt đất sập trời!"

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Ma Quân giật mình: Con nhãi này dám cưỡng ép điều động linh lực địa mạch! Ai dạy nó chiêu này?!

Cung điện vốn đã lung lay, nay sụp đổ hoàn toàn trong cơn địa chấn. Bụi mù bốc lên như màn sương che phủ bốn phía.

Linh lực địa mạch chạy loạn, tạo ra những khe rãnh sâu hoắm.

"Ầm ầm!"

Một hố xoáy cát khổng lồ nứt ra dưới chân. Đám con rối của Ma Quân lần lượt bị nuốt chửng vào lòng đất tối tăm.

Thấy con rối bị tiêu hao, Thiên Diện ngồi không yên. Bà ta sa sầm mặt, "Bụp" một tiếng phá vỡ lớp băng trên người huynh muội Trình gia. Ma khí điều khiển Trình Xu bay tới trước mặt bà ta, luồng linh mạch bị ô nhiễm lại xuất hiện trong lòng bàn tay...

"Keng!"

Tiếng kiếm ngân sắc bén xé gió lao tới.

Thiên Diện chưa kịp phản ứng, kiếm quang như Ngân Long xuất hải, mang theo hàn khí thấu xương đã ập đến.

Một nhát kiếm dứt khoát c.h.é.m bay đầu bà ta!

"!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tứ chi Thiên Diện hoảng loạn khua khoắng.

Rất nhanh, bà ta giành lại quyền kiểm soát cơ thể. Ba sợi tơ đỏ b.ắ.n ra từ đầu ngón tay, dính chặt vào cái đầu đang bay, kéo nó trở lại.

Thiên Diện ôm lấy đầu mình, định gắn lại vào cổ.

Nhưng Tuân Diệu Lăng đã đạp lên đầu đám con rối nhảy tới, vung kiếm c.h.é.m bay một đoạn cổ của bà ta.

Hơn nữa còn cố tình c.h.é.m vát một góc.

... Cơ thể này không biết bị Thiên Diện cải tạo kiểu gì, c.h.é.m vào giòn tan như c.h.é.m tre.

Thiên Diện chậm một nhịp, đầu và cổ không khớp nhau. Gắn lại xong, cái đầu bà ta nghiêng hẳn sang một bên với góc độ quái dị:

Tr trong như bị thiểu năng trí tuệ.

Thiên Diện phát điên.

"TUÂN DIỆU LĂNG!!!"

Đáp lại bà ta là một mũi kiếm mang theo sát ý bức người, đ.â.m xuyên tim.

Khoảnh khắc ra tay, Tuân Diệu Lăng cảm nhận mũi kiếm chạm phải vật gì đó cứng ngắc, phát ra tiếng "Đinh".

 

Kiếm phong vừa chạm vào Ma Hạch, ý thức Tuân Diệu Lăng chợt lóe, bị kéo vào một không gian rộng lớn.

Mặt đất đen kịt. Trên bầu trời, vầng trăng m.á.u đỏ sậm như gương đồng rỉ sét, tỏa ánh sáng đỏ quạch đáng sợ.

Hàng vạn con rối trắng bệch xếp chồng lên nhau thành hình kim tự tháp. Trên đỉnh cao nhất, một Nữ Quân áo đen ngồi trên vương tọa —— Nàng chống cằm, tóc đen như dòng nước chảy xuống tận chân, sắc mặt trắng tuyết, đuôi mắt tô vệt đỏ ma mị, toát lên vẻ quyến rũ phi nhân loại và sát ý nhàn nhạt.

Đó chính là chân thân của Thiên Diện Ma Quân.

"Tiểu tu sĩ, gan ngươi to lắm." Nàng mở đôi môi đỏ mọng, cười khinh miệt. Đám con rối dưới chân cũng phát ra tiếng cười lách cách, tứ chi xương cốt va vào nhau phụ họa cho chủ nhân, "Đáng tiếc, gan to nhưng lại quá ngông cuồng ——"

Đúng như Tuân Diệu Lăng nói, nàng là kẻ đi một bước tính ba bước.

Sau khi tên ngốc Minh Đồ thất bại, nàng đã dự tính mọi kết cục tồi tệ nhất. Thôi Lam c·hết cũng được, thân phận Dịch Thiền bị lộ cũng chẳng sao. Nhưng kẻ nào dám động đến nàng, nàng quyết không để kẻ đó toàn mạng trở về.

Cạm bẫy cuối cùng nằm ngay trong Ma Hạch của cơ thể "Dịch Thiền".

—— Chính là Ma Tộc Dẫn Hồn Chú.

Khi Ma Hạch vỡ, chú ấn kích hoạt, kéo thần hồn kẻ tấn công vào thức hải của nàng.

Muốn thoát khỏi thức hải của một Ma Quân sống hàng ngàn năm ư?

Đừng nói Nguyên Anh, cho dù là Hóa Thần, Phản Hư... cũng đừng hòng thoát khỏi sự áp chế thần thức của nàng!

Trong thức hải này, ma khí bao trùm, con rối vô tận. Thiên tài ngàn năm có một thì sao? Vào đến địa bàn của nàng cũng chỉ có nước bị vắt kiệt đến c·hết!

Nghĩ đến đây, Ma Quân cảm thấy khoái trá. Nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi.

Vụ Trụy Tinh Cốc... nếu không có Tuân Diệu Lăng phá đám, kế hoạch của Triệu Khánh đã thành công. Tiên môn giờ này đáng lẽ phải loạn cào cào rồi. Và Trình Giảo cũng sẽ không vô cớ được Từ Vũ Tôn Giả thu nhận, phá hỏng kế hoạch của nàng...

Thiên Diện Ma Quân, hay Thốc U, giờ đã chắc chắn:

Con nhỏ Tuân Diệu Lăng này sinh ra để khắc tinh Ma tộc bọn họ!

Ha hả. Không sao. Kế hoạch hỏng có thể bày lại.

Nhưng Tuân Diệu Lăng, hôm nay phải c·hết ở đây!

Coi như nàng trừ hại cho Ma tộc!

Mắt Thốc U đen kịt lại.

Nàng giơ tay, thần thức mênh m.ô.n.g hóa thành một con rối khổng lồ, mang theo uy thế nghiền nát không gian giáng xuống đầu Tuân Diệu Lăng.

Tuân Diệu Lăng nhìn con rối trắng toát, mặt mũi mờ nhạt kia, trong đầu lại nghĩ: Cái thứ này trông giống búp bê BJD cỡ đại thế nhỉ?

Không biết c.h.é.m vào có giòn như lúc nãy không?

Vì sự tôn trọng đối thủ, trước khi xuất kiếm, nàng khởi động làm nóng người một chút.

—— Giây tiếp theo, một đạo kiếm mang Ngân Long bùng nổ ầm ầm như sấm sét x.é to.ạc không gian. Tiếng nổ lớn đến mức tai Thốc U ong ong. Kiếm quang chẻ đôi màn đêm, "Xoẹt" một cái, c.h.é.m bay cánh tay đang vươn tới của con rối khổng lồ.

Thiên Diện Ma Quân: "............"

Thiên Diện Ma Quân: "???"

Con rối khổng lồ trên trời run rẩy kịch liệt như bị chập mạch. Nó nghiêng đầu, hốc mắt đen ngòm tràn đầy sự kinh hãi không lời ——

Cái gì thế này?

Tại sao thực lực của Tuân Diệu Lăng trong này còn kinh khủng hơn bên ngoài?

Nói là thức hải áp chế cơ mà?

Theo lý thuyết, nàng ta phải suy yếu nằm bẹp dí xin tha rồi chứ!

Còn Tuân Diệu Lăng thì mắt sáng rực.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng hình như trong cái không gian thức hải này, sức mạnh của nàng còn lớn hơn bên ngoài.

Hơn nữa, cảm giác c.h.é.m con rối này sướng tay lạ lùng, âm thanh phát ra cũng giòn tan êm tai đáo để!