Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 156: Ma Chủ Thất Trí & Kẻ Thù Chung



Họ không còn cách nào khác ngoài việc đến trước mặt Ma Chủ để kiểm điểm và thỉnh tội.

... Dù sao, cái gọi là kiểm điểm và thỉnh tội này thực chất cũng chỉ là thủ tục hình thức.

Triệu Khánh phất tay, một vòng sáng hiện ra giữa không trung, phản chiếu hình ảnh Ma Chủ đang quằn quại trong biển lửa.

Cách màn lửa hừng hực, không nhìn rõ mặt mũi Ma Chủ. Chỉ lờ mờ thấy mái tóc bạc xõa tung như cỏ khô, đôi mắt rỉ máu, thân thể cháy đen vặn vẹo trong đau đớn. Những sợi xích vàng xuyên qua xương bả vai và trói chặt tứ chi, nhưng ma khí quanh người hắn vẫn không ngừng công phá kết giới Phục Ma Chung, khiến chiếc chuông khổng lồ rung lên bần bật.

Ma Chủ hiện thân, Triệu Khánh và Thốc U lập tức cúi đầu cung nghênh.

Từ khi bị Phục Ma Chung trấn áp ngàn năm trước, Ma Chủ ngày đêm chịu sự thiêu đốt của liệt hỏa, thần trí đã sớm điên loạn.

Miệng hắn lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu: "Hạo Huyền... Gi·ết ngươi... Ta muốn gi·ết ngươi..."

"Hạo Huyền" —— cái tên cổ xưa.

Hiện giờ, người ta gọi chủ nhân cái tên này là "Thiên Đế".

Các Ma Quân đã quá quen với cảnh Ma Chủ đòi c.h.é.m đòi gi·ết Thiên Đế. Nói đúng hơn, đ.á.n.h lên Thiên Đình, tàn sát thần tiên cũng là tham vọng cả đời của Ma tộc. Chỉ có điều, chuyện Ma Chủ mất trí là bí mật tuyệt đối, chỉ vài Thượng vị Ma Quân có khả năng liên lạc với hắn mới biết.

Triệu Khánh nhìn Ma Chủ điên cuồng trước mặt, cảm thấy tương lai Ma tộc thật u ám.

Thư Sách

Nhưng biết làm sao được? Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Hắn giữ vẻ mặt bình thản hành lễ, rồi báo cáo theo thông lệ: "Bẩm báo Ma Chủ, kế hoạch lần này thất bại do..."

"Gi·ết..."

"Tuân Diệu Lăng..."

"GI·ẾT!!!"

"... Thuộc hạ nhất định rút kinh nghiệm xương máu, dốc lòng cứu chữa, sớm ngày hoàn thành đại kế, giải cứu ngài."

Triệu Khánh một hơi báo cáo hết những thất bại t.h.ả.m hại gần đây của Ma tộc.

Bất chợt, trong đại điện chìm vào yên lặng.

Triệu Khánh và Thốc U đang cúi đầu bỗng cau mày, ngạc nhiên —— Chẳng lẽ Ma Chủ tỉnh lại rồi?

Nhưng chưa kịp ngẩng đầu, một luồng ma khí cuồng bạo ập đến, kèm theo giọng nói khàn đặc như giấy nhám mài vào đá, chứa đầy sát ý lạnh lẽo:

"ĐỀU ĐI CHẾT ĐI!!"

Triệu Khánh / Thốc U: "......"

"Bụp" một cái.

Triệu Khánh dứt khoát ngắt kết nối.

Theo nguyên tắc Ma tộc, ma cấp trên có quyền sinh sát tuyệt đối với ma cấp dưới. Quân bảo thần c·hết, thần không thể không c·hết.

Nhưng Triệu Khánh và Thốc U đều ăn ý lờ đi mệnh lệnh của Ma Chủ.

... Ma Chủ điên rồi, hắn biết mình đang nói cái gì đâu? Chẳng lẽ chỉ vì một câu "c·hết" bâng quơ mà hai đại Ma Quân lại t·ự s·át tại chỗ?

Làm xong thủ tục với Ma Chủ, oán khí trong lòng hai người cũng vơi đi ít nhiều.

Ít nhất họ chưa b·ị b·ắt đến phát điên, nghĩa là sự việc chưa đến mức không thể cứu vãn.

Thốc U bình tĩnh lại, quay sang hỏi: "Ngươi định làm thế nào tiếp theo?"

Triệu Khánh nhả ra bốn chữ: "Đập nồi dìm thuyền."

Thốc U suy nghĩ một lát, vẫn thấy không ổn: "... Ngươi gan thật đấy. Nhưng tình thế này, sao ngươi đảm bảo kẻ đó sẽ đứng về phía chúng ta?"

"Hắn không có quyền lựa chọn." Triệu Khánh cười như không cười, "Kiếp trước và kiếp này vốn là một thể, tơ lòng chưa dứt, đâu phải hắn muốn cắt là cắt được? Thế thì đơn giản quá. Hơn nữa, dù chúng ta coi như không có chuyện gì, đám nhát gan trên trời kia có chịu buông tha cho hắn không? Nằm mơ!"

Triệu Khánh hất hàm: "Còn ngươi thì sao? Khống chế một cái Bẩm Sinh Linh Thai khó thế à? Cứ phải dùng cái cách vòng vo tam quốc. Bao nhiêu năm rồi, ngươi cũng nên tỉnh lại đi..."

Trong nháy mắt, mặt Thốc U sa sầm.

Ma khí quanh người nàng ngưng tụ rồi cuộn trào điên cuồng. Vô số tơ rối đỏ như m.á.u giăng kín đại điện, những con rối đen sì từ trên cao lao xuống tấn công Triệu Khánh.

Triệu Khánh vung ma đao, ánh đao lấp loáng như cánh bướm, c.h.é.m nát đám con rối trong chớp mắt.

Nhưng những mảnh vỡ con rối vừa chạm đất liền hóa thành bùn đen, b.ắ.n tung tóe ăn mòn mặt đất, bốc lên khói độc tím đen.

"Ngươi làm thật à?" Triệu Khánh cau mày, rót ma khí vào đao. Thanh quang lóe lên, đao khí và độc khí va chạm, tạo ra làn sóng xung kích dữ dội.

"Vút ——"

Vô số sợi tơ đỏ quấn chặt lấy Triệu Khánh, cố định hắn tại chỗ như con mồi trong mạng nhện.

Thốc U đứng xa xa, giơ cổ tay trắng ngần ra khỏi tay áo đỏ thẫm.

Nàng lơ đãng nhấc ngón tay, ma khí truyền theo sợi tơ. Thân thể Triệu Khánh đột ngột cử động —— hắn cầm đao, từ từ đưa mũi đao về phía cổ họng mình.

Triệu Khánh mất quyền kiểm soát cơ thể, ánh mắt âm trầm nhìn Thốc U: "Ngươi làm cái gì vậy!"

Động tác của hắn rất chậm, nhưng không thể cưỡng lại. Mũi đao ngày càng gần yết hầu, hơi thở của hắn cũng trở nên rối loạn.

"Rắc... rắc..."

Những sợi tơ rối bắt đầu đứt đoạn.

Nhát đao này chưa chắc đã cắm được vào cổ Triệu Khánh.

Nhưng Thốc U không quan tâm.

Nàng chỉ muốn cảnh cáo, không nhất thiết phải đ.á.n.h hắn đến cạn kiệt ma khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng lạnh lùng nói: "Ngươi hỏi ta làm gì? —— Ta đang dạy ngươi đạo lý làm ma."

"Triệu Khánh, ta và ngươi đều là Ma Quân, bớt lên mặt dạy đời ta đi. Muốn giáo huấn ta? Đợi ngươi có bản lĩnh leo lên làm Ma Chủ rồi hẵng nói."

Ngay sau đó, nàng thu hồi tơ rối, hóa thành sương đen biến mất tại chỗ.

Hai người đồng thời thu chiêu.

Triệu Khánh tra đao vào vỏ, nhìn theo bóng dáng biến mất của đối phương, c.h.ử.i thề đầy lệ khí: "Như cái thùng t.h.u.ố.c súng, đụng tí là nổ, còn già mồm!"

Sau màn giao thủ ngắn ngủi, một góc Tây Cực Cung đã biến thành phế tích.

Hai vị Ma Quân như hai con dã thú, chạm mặt, c.ắ.n xé nhau một trận rồi hậm hực quay về lãnh địa riêng.

Cả hai đồng thời nghiến răng nghĩ:

Tất cả là tại con ranh Tuân Diệu Lăng!!

 

"Hắt xì!"

Tuân Diệu Lăng đang phối hợp với Tiên Minh dọn dẹp hiện trường, bỗng thấy lạnh sống lưng, hắt hơi một cái rõ to.

Đây là cái thứ ba trong ngày hôm nay rồi.

"Muội cảm lạnh à?" Khương Tiện Ngư quan tâm hỏi.

"Không thể nào." Từ khi tu tiên, nàng bách bệnh bất xâm, đến cả bệnh viêm mũi dị ứng kiếp trước cũng khỏi hẳn. Cảm lạnh? Từ này dùng cho tu sĩ Nguyên Anh nghe sai sai.

Trên chiếc ghế bên cạnh, Lâm Nghiêu quấn băng vải kín mít như xác ướp, miệng mấp máy phát ra tiếng "ư ư... ư ư ư...", cố gắng nói gì đó. Tuân Diệu Lăng ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không hiểu.

Trình Giảo đứng bên cạnh vừa phiên dịch vừa thắt nút băng vải cho hắn: "Huynh ấy bảo là 'chắc có người đang c.h.ử.i thầm tỷ đấy'. Nhị sư huynh, huynh tốt nhất đừng nói nữa, kẻo vết thương ở miệng lành không đẹp, để lại sẹo thì xấu trai lắm."

Lâm Nghiêu: "......"

Hắn nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ tột cùng.

Hắn, Lâm Nghiêu, tuy miễn cưỡng Kết Đan thành công, nhưng Thiên Đạo quá keo kiệt, ban Công Đức xong là phủi m.ô.n.g đi luôn, "quên" mất vụ mưa linh khí chữa thương. Hại hắn bị sét đ.á.n.h cháy đen thui, toàn thân đầy thương tích.

Tuy chỉ là b·ị t·hương ngoài da, nhưng vết thương do thiên lôi để lại rất lâu lành.

May mà Trình Giảo nghe tin chạy tới Thủy Nguyệt Môn, mang theo t.h.u.ố.c trị thương thượng hạng, bôi trét kín người rồi bó hắn lại như đòn bánh tét.

Tuân Diệu Lăng xoa mũi: "Giờ người muốn c.h.ử.i ta xếp hàng dài từ đây ra cửa."

Ngoài Ma tộc, còn có đám đệ t.ử Thủy Nguyệt Môn.

Sau khi "Dịch Thiền" c·hết, Thủy Nguyệt Môn lại rơi vào đại loạn. Môn chủ, Phó môn chủ đều là con rối Ma tộc, môn phái này lấy tư cách gì đứng trong hàng ngũ "Tam Tông Tứ Phái Mười Hai Môn"? —— À, giờ là Mười Một Môn rồi. Thủy Nguyệt Môn bị khai trừ khỏi Tiên Minh ngay tại trận.

Các trưởng lão và đệ t.ử Thủy Nguyệt Môn ngơ ngác, bàng hoàng, sụp đổ. Giống như vất vả thi đậu đại học danh tiếng, tốt nghiệp ra trường mới biết bằng cấp của mình là giấy lộn, thậm chí thành vết nhơ trong lý lịch.

Ai mà không suy sụp?

Sự thật "Dịch Thiền" là Thiên Diện Ma Quân đã rõ ràng. Nhưng Tuân Diệu Lăng vẫn phải giải trình chi tiết với Tiên Minh.

Lúc đó, nhân chứng ngoài đệ t.ử Quy Tàng Tông ra, chỉ có ba người nhà họ Trình: Chung Nhược Hoa, Trình Xu và Trình Tư Niên.

Khổ nỗi, cả ba không ai tỉnh táo.

Trình Tư Niên bị đoạt linh mạch, tuy Tuân Diệu Lăng cướp lại được và nhét trả vào người hắn, nhưng linh mạch đã nhiễm ma khí quá nặng, tiên môn cũng bó tay. Cộng thêm cú sốc tinh thần, hắn tỉnh lại nhưng điên điên khùng khùng, suốt ngày hỏi "Ta là ai? Ngươi là ai?".

Chung Nhược Hoa và Trình Xu bị giam trong địa lao của Tiên Minh.

Chung Nhược Hoa như cái xác không hồn, mắt trống rỗng, hỏi gì cũng không đáp. Bà ta một lòng muốn c·hết, không gì lay chuyển được.

Trình Xu là người duy nhất chịu mở miệng, nhưng độ hợp tác cực thấp. Hỏi gì cũng "không biết", "không rõ", "tôi không hiểu". Không ai hỏi thì khóc, có người hỏi khóc to hơn, lặp đi lặp lại một câu:

"Ta là Tam tiểu thư Trình gia, các người không được đối xử với ta như thế... Ta muốn gặp phụ thân, ta muốn gặp nhị ca!"

Nàng ta vẫn ảo tưởng Trình gia sẽ cứu mình.

Đáng tiếc, Trình gia đã vứt bỏ họ.

Đông Hải Trình thị vừa hay tin liền lập tức vạch rõ giới hạn, tuyên bố Chung Nhược Hoa và các con không còn là người Trình gia, mặc Tiên Minh xử trí. Gia chủ Trình thị quyết tâm cắt đứt quan hệ, thậm chí đuổi luôn đứa con trai duy nhất còn lại ở nhà là Trình Tuyên ra khỏi cửa.

Trình Tuyên ốc còn không mang nổi mình ốc, đang quỳ mòn gối trước cổng Trình gia, làm sao đến cứu mẹ và em gái?

... Trong lúc nhất thời, người duy nhất Tiên Minh có thể liên hệ là Trình Giảo.

Trình Giảo là đệ t.ử của Từ Vũ Tôn Giả nên được đối xử khách sáo. Thực ra Tiên Minh chỉ cần hỏi vài chuyện cũ để hoàn thiện hồ sơ thôi, nếu không hỏi được thì dùng "Sưu Hồn".

Sưu Hồn sẽ moi móc ký ức, không thể nói dối, nhưng là cực hình đối với phàm nhân.

Đúng lúc này, tu sĩ cai ngục báo tin:

"Trình cô nương, tội phạm họ Chung chịu mở miệng rồi. Nhưng bà ta ra điều kiện: Muốn gặp cô một lần."

Gặp một lần?

Trình Giảo hoang mang.

Mẫu thân gặp nàng... để làm gì?

Trong số những đứa con, nàng là đứa bà ta ít bận tâm nhất.

Nếu muốn xin tha tội thì càng không thể, thà khai luôn cho nhanh.

Lý do hợp lý nhất Trình Giảo nghĩ ra được, là Chung Nhược Hoa muốn c.h.ử.i mắng, đ.á.n.h đập nàng một trận cho hả giận.

Thực ra từ nhỏ đến lớn, bà ta rất ít khi đ.á.n.h mắng nàng. Thậm chí bà ta còn lười nhìn nàng.

Chung Nhược Hoa là người cao ngạo, cầu toàn, bà ta không thích những thứ tầm thường, bị bỏ qua như nàng.