Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 168: Tiếng Vọng Oán Hận & Huyết Trì



Dưới lối đi là những bậc thang dài vô tận.

Càng đi xuống sâu, ánh sáng càng mờ, không khí càng lạnh lẽo.

Trong bóng tối tĩnh mịch, tiếng bước chân của ba người vang lên rõ mồn một.

"Ong ——"

Hám Thiên Túng giơ tay, thắp sáng chiếc đèn pháp khí. Ánh sáng ấm áp, kiên định soi rọi con đường phía trước.

Họ bước xuống từng bậc thang. Bỗng nhiên, vô số tiếng thì thầm vang lên bên tai.

Những âm thanh ấy như vọng về từ những linh hồn vô thức, lặp đi lặp lại những lời nỉ non, chứa đựng sự mê mang, đau khổ, và chấp niệm về đủ loại nguyện vọng ——

Thư Sách

"Cầu cho cha qua khỏi cơn bạo bệnh..."

"Mong con ta cả đời bình an, thuận buồm xuôi gió..."

"Cầu cho cửa tiệm không bị yêu ma quấy nhiễu, cuộc sống trở lại bình thường..."

Nhưng trong vô vàn lời nguyện cầu ấy, câu nói vang lên thường xuyên nhất, đ.á.n.h thẳng vào tâm can nhất, là một lời cầu khẩn lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ:

"Sống sót."

Quyết tuyệt và không cam lòng.

"Sống sót."

Đau khổ nhưng kiên định.

"—— Xà Thần phù hộ, chúng ta nhất định phải sống sót!"

Đến cuối cùng, những lời nguyện cầu mơ hồ ấy biến thành tiếng gào thét chói tai. Giọng nói của hàng vạn người trộn lẫn vào nhau, ồn ào đến cực điểm, như muốn nổ tung trong đầu họ.

"Ư!" Ánh đèn chao đảo, Hám Thiên Túng khựng lại, nhíu mày đau đớn, phải dựa vào tường mới đứng vững.

Trái lại, Tuân Diệu Lăng và Nghiêm Tịnh vẫn bình thản.

Tuân Diệu Lăng mặt trầm như nước, tuy có vẻ lo lắng nhưng hành động vẫn bình thường. Nghiêm Tịnh mặt không đổi sắc, khuôn mặt thanh tú oai hùng dưới ánh đèn toát lên vẻ trang nghiêm túc mục.

"Các ngươi nghe thấy không?" Hám Thiên Túng không nhịn được hỏi, "Những âm thanh đó..."

"Nghe thấy." Tuân Diệu Lăng day day tai, "Chắc nơi này từng là nơi hội tụ tín ngưỡng của Xà Thần. Những lời nguyện cầu lưu lại hơi nhiều quá."

Điều này cũng có nghĩa là họ đang dần đến gần khu vực trung tâm của ngôi miếu.

Họ mò mẫm đi tiếp trong bóng tối. Không biết qua bao lâu, không gian trước mặt đột nhiên mở rộng ——

Họ bước vào một cung điện ngầm dưới lòng đất.

Chính giữa cung điện là một bức tượng Xà Thần bằng đá, quy mô và độ tinh xảo còn vượt xa bức tượng trên mặt đất. Cự Xà quấn quanh một cây cột đá, từng lớp vảy được chạm khắc sống động như thật. Đôi mắt rắn đỏ như máu, giống như m.á.u đông lại, tỏa ra ánh sáng yêu dị trong bóng tối.

Dưới chân tượng Xà Thần là một cái hồ tròn cạn khô.

Hám Thiên Túng cẩn thận lại gần, soi đèn xem xét, phát hiện đáy hồ loang lổ những vết màu nâu sẫm.

Hắn nhíu mày: "Đây là... vết m.á.u?"

Đi thêm một bước nữa.

Sâu dưới đáy hồ, xương trắng chất chồng thành đống.

Hám Thiên Túng: "......"

Phía bên kia, Tuân Diệu Lăng quan sát xung quanh cung điện ngầm. Vô số dây leo đen sì bò ra từ các khe nứt trên tường, quấn vào nhau thành từng búi như ổ rắn.

Nàng rút kiếm, cẩn thận gạt bỏ lớp dây leo bên ngoài một búi.

Những đoạn dây leo đứt rơi xuống đất, bốc mùi tanh tưởi.

Khi lớp dây leo được bóc tách, những t·hi t·hể khô quắt treo bên trong dần lộ ra. Chúng bị dây leo siết chặt, tứ chi vặn vẹo, hốc mắt trống rỗng trừng trừng nhìn nàng.

"......" Tuân Diệu Lăng trầm mặc.

"Huyết Hưởng Chi Trận thực sự cần nhiều tế phẩm đến thế sao?" Giọng Hám Thiên Túng run lên vì lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không cần." Tuân Diệu Lăng quay đầu nhìn tượng Xà Thần, "Thậm chí, lấy người sống làm vật tế là vi phạm lẽ trời. Làm vậy, Huyết Hưởng Chi Trận có khi còn mất đi ý nghĩa tồn tại ban đầu."

Huyết Hưởng Chi Trận, mục đích là thu thập tu vi, tín ngưỡng và công đức. Trong đó "công đức" tuy thu được ít nhất nhưng lại quan trọng nhất.

... Nhân gian thiếu gì người? Đâu đâu chẳng có người. Nếu chỉ vì đói bụng, Xà Thần tốn công ký kết khế ước làm gì, cứ thế mà nuốt chửng có phải nhanh hơn không? Nếu làm thế, "Xà Thần" này khác gì yêu ma bình thường?

Đúng lúc này, đôi mắt tượng Xà Thần bỗng sáng rực lên.

"Xì... xì xì..."

Trong bóng tối, văng vẳng tiếng rắn thè lưỡi và tiếng vảy cọ xát vào nhau sàn sạt.

Trong phút chốc, hồ nước khô cạn bỗng dâng lên huyết quang quỷ dị. M.á.u tươi đặc sệt không báo trước trào ra từ khắp các ngóc ngách đáy hồ, chỉ trong nháy mắt đã lấp đầy hồ nước. Màu đỏ tươi chói mắt khiến người ta chóng mặt buồn nôn...

Trong bóng tối, dường như có một cái đuôi rắn khổng lồ quét qua.

"Bùm!"

Thân ảnh Tuân Diệu Lăng biến mất tại chỗ —— nàng bị đuôi rắn hất văng xuống huyết trì!

"Cẩn thận!"

Nghiêm Tịnh đứng xa nhất hét lên cảnh báo.

Hắn nắm chặt thiền trượng, nhảy vọt lên cao, giáng một đòn sấm sét vào bóng đen uốn lượn kia.

Nhưng lạ thay, đòn tấn công lại trượt vào hư không.

... Cái đuôi rắn đó như một cái bóng, nhìn thấy nhưng không chạm được. Nó có thể tấn công họ, nhưng họ lại không thể đ.á.n.h trúng nó.

Giây tiếp theo, Nghiêm Tịnh b·ị đ·uôi rắn quất bay thẳng tắp, rơi tõm vào huyết trì.

"Rào rào!"

M.á.u b.ắ.n tung tóe lên mặt Hám Thiên Túng.

Hám Thiên Túng: "......"

Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc b·ị đ·uôi rắn cuốn lấy ném vào huyết trì, trong đầu hắn hiện lên vô vàn ý nghĩ hỗn loạn, nhưng rõ ràng nhất vẫn là:

Nếu còn mạng ra khỏi cái Quỷ Vực c·hết tiệt này, việc đầu tiên ta làm là đi học bơi!!

Bị kéo xuống huyết trì, trước mắt Tuân Diệu Lăng chỉ toàn một màu đỏ như m.á.u.

Nàng tưởng mình sẽ bị nhấn chìm trong biển m.á.u tanh tưởi.

Nhưng thực tế lại không phải vậy.

Khi mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung ——

Chính xác hơn, nàng đang ở dạng linh hồn thể, nhìn xuống khung cảnh bên dưới.

Cảnh tượng xung quanh rất quen thuộc.

Vẫn là cung điện ngầm dưới ngôi miếu Xà Thần kia.