Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 170: Sự Thật Đáng Sợ Dưới Đáy Huyết Trì



Có lẽ, Cát Tuy căn bản không phải thần minh sứ giả gì cả.

E rằng, chân thân của nàng ta là yêu, là ma, là ác quỷ trở về từ cõi âm... Là thứ gì cũng được, nhưng tuyệt đối không dính dáng gì đến Thần!

Nhưng chỉ trong tích tắc, ý nghĩ đại nghịch bất đạo này đã bị lão già gạt phắt đi.

Hoặc nói đúng hơn, tiềm thức của lão đang cực lực phủ nhận khả năng đó.

Nếu Cát Tuy là yêu ma, Xà Thần làm sao có thể bình yên vô sự để nàng ta vào thành?

Hơn nữa, lời cầu nguyện trước đó của lão thực sự đã được đáp lại —— lão đã từng có một ngày ngắn ngủi được phản lão hoàn đồng. Tuy chỉ là một ngày, nhưng cũng đủ để chứng minh sự linh nghiệm của Xà Thần.

Cơn đau bệnh tật tàn phá cơ thể khiến lão sắp phát điên, không còn tâm trí để suy nghĩ thấu đáo...

"Vậy... vậy nếu ta nguyện ý dâng lên Xà Thần đại nhân nhiều tế phẩm hơn thì sao?"

"Mười người không đủ thì năm mươi người. Năm mươi người không đủ thì một trăm người ——"

"Chỉ cần cho ta sống... ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào!"

... Cứ thế, hồ nước dưới chân tượng Xà Thần hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ.

Nhưng lời nguyền bệnh tật không hề dừng lại.

Ngược lại, ngày càng nhiều người mắc phải căn bệnh quái dị đó.

Và kỳ lạ thay, những kẻ mắc bệnh đều là những người có quyền thế nhất trong thành.

Giấy không gói được lửa.

Dân chúng trong thành cuối cùng cũng biết, đám quan lại quyền quý đã dùng Hứa Nguyện Trì của Xà Thần để làm gì.

Một đêm nọ, ngọn lửa phẫn nộ bùng lên. Dân chúng cầm đuốc, cầm cuốc xẻng, d.a.o phay xông vào huyết tẩy những kẻ coi mạng người như cỏ rác. Họ chặt đứt xiềng xích phong tỏa miếu thờ, đ.á.n.h bại đám quan binh ngăn cản.

Còn kẻ khơi mào tất cả - Cát Tuy, lại như người vô hình, thảnh thơi dạo bước trên tường thành cao nhất, thích thú ngắm nhìn cảnh hỗn loạn bên dưới.

Dù đám người kia có nhận ra thì cũng đã quá muộn.

Nàng cảm nhận được, khế ước giữa "Xà Thần" và những kẻ này đang dần suy yếu. Công đức kim quang từng hội tụ trên bầu trời miếu thờ cũng như làn khói mỏng bị gió thổi tan, đang trôi đi từng chút một ——

Thời cơ của nàng, cuối cùng đã tới!

Giây tiếp theo, cơ thể nàng bắt đầu vặn vẹo, da thịt nứt toác từng tấc, từ bên trong trào ra vô số dây leo xanh biếc. Những dây leo thô to sinh trưởng điên cuồng, tràn ra như thủy triều, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tường thành.

Tiếp đó, chúng quấn vào nhau, hóa thành những mũi gai sắc nhọn, đ.â.m mạnh vào kết giới vô hình trên không trung.

"Rắc... rắc..."

Tiếng kết giới nứt vỡ vang lên liên tiếp.

Kết giới hộ thành do Xà Thần bố trí sụp đổ ầm ầm, hóa thành vô vàn điểm sáng tan biến vào màn đêm.

Đám đông đang bạo loạn khựng lại, kinh hoàng nhìn lên bầu trời:

"Đó là cái gì?"

"... Thụ Yêu! Là Thụ Yêu!"

"Thụ Yêu lại đến rồi! Mọi người chạy mau ——"

Trong cơn hoảng loạn, tất cả dân chúng đều đổ dồn về phía miếu Xà Thần, miệng gào thét:

"Xà Thần đại nhân! Xà Thần đại nhân cứu mạng!"

Tại sao lần này Xà Thần không tỉnh dậy như mọi khi?

Chẳng phải Xà Thần đã từng trấn áp con Thụ Yêu đó rồi sao?!

Họ chen chúc chạy vào cung điện ngầm. Ngay sau đó, một bầu không khí t·ử v·ong nặng nề bao trùm ——

Nước trong Hứa Nguyện Trì, không biết từ bao giờ, đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi của máu.

"Tí tách... tí tách..."

Đôi mắt đen láy của tượng Xà Thần, giờ đây đỏ ngầu dữ tợn, và từ đó, những dòng huyết lệ đang không ngừng chảy xuống.

Các tín đồ sững sờ nhìn cảnh tượng này.

Tất cả tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất.

Đột nhiên, tiếng khóc thét của một đứa trẻ vang lên x.é to.ạc sự im lặng —— một đứa bé quá sợ hãi trước cảnh tượng kinh hoàng này đã òa khóc nức nở.

Tiếng khóc ấy như gáo nước lạnh tạt vào mặt mọi người, khiến họ bừng tỉnh.

"Đừng sợ! Đứng dậy hết cho ta!"

Một lão già tóc bạc đột ngột đứng thẳng dậy.

Dù tuổi cao, cơ bắp teo tóp, nhưng tinh thần lão vẫn quắc thước. Chắc chắn thời trẻ lão từng trải qua chiến trận.

Lão run rẩy móc bầu rượu bên hông, tu một ngụm lớn, rồi mắng:

"Chúng ta đang làm cái gì thế này? Xà Thần không hiển linh, chẳng lẽ cứ quỳ đây chờ Thụ Yêu đến gi·ết, ăn thịt cả thành sao?"

"Chúng ta mới thờ phụng Xà Thần được mấy năm? —— Những ngày tháng trước đây tự mình chống lại yêu ma, chẳng lẽ các ngươi quên hết rồi sao?"

Đúng vậy, họ đâu phải chưa từng chiến đấu với yêu ma.

Dù thua nhiều thắng ít, nhưng ít nhất, lần nào cũng có người sống sót thoát khỏi t.ử cục, không đến mức c·hết sạch cả thành.

Tuy Thụ Yêu này là kẻ thù mạnh nhất, đáng sợ nhất họ từng gặp... nhưng con kiến còn ham sống! Nếu đến cả can đảm liều mạng cũng không có, thì lấy đâu ra hy vọng sinh tồn?

Gương mặt các bá tánh dần lộ vẻ hung tợn, họ siết chặt v·ũ kh·í trong tay, lần lượt đứng dậy.

Họ muốn sống.

Họ muốn sống!

Họ nhất định phải sống sót!

"Liều mạng với con Thụ Yêu đó!"

"Liều mạng! Chiến đấu đến cùng! Đánh đến người cuối cùng cũng không thể ngửa cổ chịu chém!"

"Đúng rồi!" Lão già ngửa mặt cười lớn, "Chúng ta dù mạng như cỏ rác, cũng phải c·hết có tôn nghiêm! Dù có c·hết, cũng không thể c·hết như một kẻ hèn nhát ——"

Đúng lúc này, không khí trong cung điện ngầm đột ngột ngưng trệ.

"Cạch... cạch..."

Vũ khí vừa được nhặt lên lại rơi xuống đất. Mọi người mặt cắt không còn giọt máu, mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào phía sau lưng lão già, như thể nơi đó có thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả cái c·hết.

Lão già sững sờ, theo bản năng quay đầu lại.

Hồng quang lóe lên, tiếp đó là một cái bóng đen khổng lồ ập tới ——

"Phập!"

Nó lao vào lão già, một ngoạm c.ắ.n đứt đầu ông ta.

Máu tươi phun trào như suối.

Từng giọt, từng giọt rơi xuống Hứa Nguyện Trì.

Sau đó, mọi hình ảnh đột ngột tối sầm lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"......"

Xà Thần bị tế quá nhiều người sống, hấp thụ quá nhiều d.ụ.c vọng vặn vẹo, đã bị ác hóa (ác đọa). Ngay vào thời khắc mấu chốt này, nó lại quay sang ăn thịt chính tín đồ của mình!

Công đức đã tan biến gần hết, nhưng khế ước giữa Thần và người trong thành vẫn còn ——

Thần phải bảo vệ họ sống sót.

Vì thế, Xà Thần thức tỉnh dã tính, bắt đầu ăn thịt người để bổ sung sức mạnh.

Ăn thịt người, nhưng mục đích là để có sức gi·ết Thụ Yêu, bảo vệ Mộ Lạc Thành. Còn chuyện đ.á.n.h bại Thụ Yêu xong, trong thành còn lại mấy mống người sống... thì không nằm trong phạm vi suy xét của Thần...

Thảo nào Mộ Lạc Thành giờ đây toàn là quỷ.

Tuân Diệu Lăng cảm thấy câu chuyện về Mộ Lạc Thành này thật sự khó mà bình luận...

Thụ Yêu trăm phương ngàn kế, thậm chí chấp nhận dung hợp vào cơ thể phàm nhân để lách qua kết giới của Xà Thần. Sau đó châm ngòi thổi gió, trở thành MVP trong việc kích động nội loạn Nhân tộc.

Còn người trong thành, lòng tham không đáy, quyền quý coi mạng người như cỏ rác, cuối cùng tự thiêu rụi mình, làm ô nhiễm Xà Thần khiến nó đại khai sát giới. Một ván cờ vốn dĩ đôi bên cùng có lợi biến thành bi kịch lưỡng bại câu thương.

Còn về Xà Thần này...

Sự thờ ơ của Xà Thần là điều khiến Tuân Diệu Lăng để tâm nhất.

Thụ Yêu mê hoặc con người ngay dưới mũi, dân chúng làm loạn ngay trước mặt, nhưng Thần cứ như bị mù, chẳng thấy gì cả.

Nó thực sự không giống một vị "Thần" còn sống.

Có lẽ, nó chỉ là một tàn hồn hành động theo bản năng... Hoặc có lẽ, có kẻ đã lợi dụng đặc tính tàn hồn Cổ Thần, tạo ra "Xà Thần" như một công cụ, nhưng lại lơ là quản lý, dẫn đến việc Xà Thần nổi điên, khiến cục diện sụp đổ.

Nhưng dù là giả thuyết nào, chắc chắn sẽ để lại manh mối...

"Tỉnh lại đi."

Một giọng nam trầm thấp vang lên.

"Ngươi còn định nhìn đến bao giờ?"

Giây tiếp theo, Tuân Diệu Lăng cảm thấy có ai đó túm lưng áo lôi nàng lên ——

"Rào rào!"

Nửa người trên của nàng trồi lên khỏi mặt nước.

Tiếng nước chảy vang lên, nàng ngơ ngác nổi lềnh bềnh trong huyết trì, tầm nhìn đột nhiên rõ ràng trở lại.

Nàng đã trở về cung điện ngầm bên cạnh tượng thần, vẫn đang ngâm mình trong huyết trì.

Cảnh tượng này nàng đã quá quen, không có gì đáng ngạc nhiên. Điều khiến nàng giật mình chính là bóng người đang bay lơ lửng giữa không trung kia ——

Hắn có tướng mạo lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt sáng ngời mà lạnh lẽo như sao hàn. Dù chỉ là một linh hồn thể không trọn vẹn, nhưng hắn vẫn toát lên khí thế sắc bén như thanh kiếm quý vừa rút khỏi vỏ, phong thái sấm rền gió cuốn không thể che giấu.

Hắn liếc nhìn Tuân Diệu Lăng, giọng điệu thế mà lại mang theo chút lo lắng ngầm:

"Còn ngẩn ra đó à? Chẳng lẽ bị ngâm nước đến ngốc rồi?"

Tuân Diệu Lăng: "............"

Xin lỗi nhé!

Không phải ai nhìn thấy vị sư tổ đáng lẽ đã "vũ hóa phi thăng" từ đời tám hoánh nào đột nhiên xác c·hết vùng dậy ngay trước mặt mình mà vẫn giữ được bình tĩnh đâu!

 

Tuân Diệu Lăng nhìn chằm chằm vị sư tổ "xác c·hết vùng dậy" trước mặt —— Tạ Hành Tuyết, người giống hệt trong bức họa nàng từng thấy. Đầu óc nàng trống rỗng trong giây lát.

Nàng do dự một giây, theo bản năng muốn hành lễ, nhưng hiện tại người vẫn đang nổi lềnh bềnh trong bể máu, đành c.ắ.n răng hỏi: "Tạ... Sư tổ? Thật là ngài sao?"

"......"

Không ai lên tiếng.

Trong một chốc, không gian yên tĩnh đến mức xấu hổ.

Thanh niên nọ vẻ mặt dường như hơi cứng lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ta là Tạ Hành Tuyết, nhưng cũng không phải."

"Ta chỉ là một sợi phân hồn hắn gửi gắm trong kiếm mà thôi."

Tuân Diệu Lăng: "......"

Thần thánh phương nào mà còn có thể giấu phân hồn vào trong kiếm thế này? À không, trọng điểm không phải cái này.

Đây là phân hồn đấy! Phân hồn đấy!

Lần cuối cùng Tuân Diệu Lăng nghe đến chiêu trò này là trong tiểu thuyết phép thuật phương Tây, tên trùm phản diện vì theo đuổi sự bất t.ử mà xẻ nhỏ linh hồn mình ra, chế tạo Trường Sinh Linh Giá (Horcrux).

Nhưng sư tổ nàng làm thế để làm gì?

Tạ Hành Tuyết, Đông Thần Đạo Quân lừng lẫy. Chẳng phải năm xưa hắn đã phi thăng rồi sao?

"Ta biết hiện tại ngươi có rất nhiều thắc mắc." Tạ Hành Tuyết nói, "Nhưng việc cấp bách không phải là giải đáp, mà là mau chóng thoát khỏi Quỷ Vực này, chậm trễ sẽ sinh biến ——"

"Khoan đã, con có một câu hỏi cực kỳ quan trọng bắt buộc phải hỏi ngay." Giọng điệu Tuân Diệu Lăng trở nên vi diệu, "Sư tổ, ngài tỉnh lại từ bao giờ?"

Tạ Hành Tuyết không chút do dự: "Từ lúc ngươi bước vào Quỷ Vực."

Tuân Diệu Lăng: "......" May quá. Đáp án này còn chấp nhận được.

Người ta thường nói, kiếm giống như "vợ" của kiếm tu. Vốn dĩ kế thừa một cô "vợ" gia truyền từ sư tổ đã đủ bất ngờ rồi. Nếu cô "vợ" này lại chính là bản thân sư tổ, thì đúng là câu chuyện kinh dị, kể ra chắc dọa ngất nửa cái Quy Tàng Tông.

Nhưng điều này lại nảy sinh vấn đề mới. Kiếm chắc chắn vẫn là bản mạng linh kiếm của nàng, nhưng "vợ" thì không phải vợ nàng nữa rồi? Chẳng lẽ coi sư tổ là vợ? Về nhà có phải lập bàn thờ cung phụng thanh kiếm này không?...

Thư Sách

Sau một hồi suy nghĩ lung tung, Tuân Diệu Lăng dần bình tĩnh lại.

Nhưng nàng không để ý sắc mặt Tạ Hành Tuyết bên cạnh đang dần biến đổi.

Dù mục đích Tạ Hành Tuyết để lại phân hồn là gì, thì Tức Tâm Kiếm đã trở thành pháp bảo của Tuân Diệu Lăng, sự tồn tại của hắn cũng chẳng khác gì Kiếm Linh. Độ tương thích giữa Tức Tâm Kiếm và Tuân Diệu Lăng cực cao, nên trong tình huống cảm xúc nàng d.a.o động mạnh, hắn có thể lờ mờ cảm nhận được suy nghĩ của nàng.

Tuy tín hiệu chập chờn, chỉ bắt được vài từ khóa rời rạc.

Nhưng những gì Tạ Hành Tuyết nghe được là:

"Kiếm... Gia truyền... Sư tổ... Vợ vợ vợ vợ vợ......"

Tạ Hành Tuyết: "...?"

Hắn bị chấn động sâu sắc.

Hắn vốn tính tình đạm mạc, chuyện gì cũng không để tâm, nhưng nghe được mấy từ này, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Kỳ lạ thay. Rõ ràng chỉ là một linh hồn thể, sao lại cảm thấy khó thở thế này?

Hắn hơi muốn nổi giận, nhưng lại thấy cơn giận này thật vô cớ. Hắn không thể tin nổi, đệ t.ử Quy Tàng Tông thời nay lại có phong cách suy nghĩ "táo bạo" đến thế sao —— mà kinh khủng nhất là, nàng gọi hắn là sư tổ. Không nghi ngờ gì nữa, đứa nhỏ này là đệ t.ử thân truyền do đồ đệ nào đó của hắn thu nhận sau khi hắn "phi thăng"...