Nếu có gì bất thường, e là đám tiên nhân đó sẽ ra tay, không để bất kỳ tu sĩ nào trốn về nhân gian.
Tuân Diệu Lăng nắm c.h.ặ.t tay hắn: "Sư phụ, vậy người... à không, là Đông Thần Đạo Quân. Năm đó làm sao ngài ấy phát hiện ra điều bất thường?"
Tạ Chước và "Tạ Hành Tuyết" nhìn nhau.
"Là Thiên Đạo." Thanh niên áo lam ngập ngừng, "Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng những thông tin đó là do Thiên Đạo trực tiếp tiết lộ cho Tạ Hành Tuyết sau khi hắn đạt đến Độ Kiếp kỳ."
Tuân Diệu Lăng không thể tin nổi: "Hả?"
Thư Sách
Thiên Đạo?
Thiên Đạo mà cũng có lúc làm việc t.ử tế thế sao?
"Biết thêm nữa ta cũng không rõ." Tạ Chước lắc đầu nhẹ, "Chúng ta là hai phân hồn bị tách ra, không có ký ức trọn vẹn, chỉ biết đến thế thôi. Muốn biết nhiều hơn, e là chỉ có Tạ Hành Tuyết năm xưa mới giải đáp được."
Tuân Diệu Lăng lau nước mắt nơi khóe mi, siết chặt nắm tay: "Được rồi, cứ chờ đấy —— Đợi con phi thăng, con sẽ lật tung cái Thệ Trần Xuyên c.h.ế.t tiệt đó lên!"
"Tạ Hành Tuyết" gật đầu tán thưởng: "Tốt, rất có khí thế."
Tạ Chước thì nghiêm mặt: "A Lăng, chuyện Thệ Trần Xuyên cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Ta không nói cho con biết sớm là sợ tạo áp lực cho con, hoặc khiến con hành động quá khích. Tu sĩ nhân gian mà công khai đối đầu với Thiên Đình thì cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng đâu..."
Thanh niên áo lam bên cạnh lại không đồng tình: "Nếu nàng chỉ là một tu sĩ bình thường, không thể phi thăng, tu vi dừng lại dưới Độ Kiếp, thì cứ để nàng sống vô tư cả đời cũng được. Nhưng nàng là tu sĩ tiến giai nhanh nhất mấy ngàn năm qua, e là chưa đầy trăm năm nữa sẽ phải phi thăng —— Bây giờ không chuẩn bị tâm lý, không hành động ngay, chẳng lẽ muốn nàng giống Tạ Hành Tuyết năm xưa, tự xẻ nhỏ hồn phách mình ra từng mảnh sao?"
Lời này thật sự tru tâm.
Tạ Chước sao nỡ nhìn đồ đệ duy nhất đi vào vết xe đổ của mình?
Lông mày Tạ Chước nhướng lên, quay sang: "Vậy ngươi có cách nào đối kháng Thiên Đình không? Nói nghe thử xem."
Đối phương mỉa mai đáp lại: "Đó chẳng phải là việc ngươi nên làm sao? Ta chỉ là một Địa Hồn bị nhốt trong kiếm. Ngươi ở ngoài lãng phí mấy trăm năm, ngoài tu luyện ra chẳng lẽ không làm được cái trò trống gì?"
"Ngươi ——"
Tuân Diệu Lăng đau đầu: "Dừng! Sư phụ, sư tổ, sao hai người lại cãi nhau nữa rồi?"
Nàng nhìn thấu rồi, sư phụ và sư tổ của nàng, tách riêng ra thì đều là những người trầm ổn, đáng tin cậy. Nhưng hễ đụng mặt nhau là y như rằng tạo ra phản ứng hóa học đặc biệt, sẵn sàng sát phạt nhau không thương tiếc.
Nào giống phân hồn của cùng một người, cứ như kẻ thù truyền kiếp ấy.
Cuộc khẩu chiến tạm dừng nhờ sự can thiệp của Tuân Diệu Lăng.
Tạ Chước hừ lạnh, quay mặt đi chỗ khác. Ánh sáng ấm áp hắt lên sườn mặt hắn, viền vàng nhu hòa nhưng không làm tan được vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Bên kia, "Tạ Hành Tuyết" áo lam cũng chẳng buồn nói thêm, lãnh đạm nhìn đi nơi khác.
Tuân Diệu Lăng: "......" Mình làm gì nên tội mà phải đi hòa giải cho hai ông thần này chứ?
"Được rồi, con hiểu rồi ——" Nàng cố tình kéo dài giọng, thấy hai người vẫn không chịu quay lại nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía này, biết họ vẫn để tâm, "Chuyện Thệ Trần Xuyên chắc chắn phải tìm cách giải quyết, nhưng cũng cần bàn bạc kỹ lưỡng, đúng không?"
"......"
Cách nói chuyện "bưng nước" (hòa giải) của nàng ít nhiều cũng làm dịu bầu không khí căng thẳng.
"Chuyện này một mình con không làm nổi đâu." Tạ Chước hạ giọng, "Nó liên quan đến hưng suy của cả Nhân tộc. Sơ sẩy một chút, con sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, có khi chính đồng bào cũng muốn g·iết con. Cho nên, phải thật thận trọng."
Tuân Diệu Lăng gật đầu: "Vâng ạ."
Thực ra nàng cũng hiểu. Âm mưu của tiên nhân nhắm vào tu sĩ muốn phi thăng, nhưng đối với nhân gian, mối đe dọa lớn hơn là ma triều ngàn năm một lần. Ma tộc diệt mãi không hết, nhân tu đã kiệt sức rồi, nếu giờ lại công khai trở mặt với Thiên Đình thì chẳng khác nào lưỡng đầu thọ địch...
Nhìn kiểu gì cũng thấy số phận bi đát.
"Vậy chuyện này, các sư bá sư thúc có biết không?"
Tạ Chước thở dài: "Họ biết."
700 năm, nói dài thì dài, nhưng cũng thật ngắn ngủi.
Họ từng có những ý tưởng táo bạo, nhưng cuối cùng đều bị phủ quyết. Kết luận cuối cùng là: Chỉ có nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn.
Bất kể tình huống nào, có thực lực mới có tiếng nói.
Và họ đã làm được.
Đến ngày nay, các đại năng dưới trướng Đông Thần Đạo Quân tề tựu, đưa Quy Tàng Tông vốn đã hùng mạnh lên đến thời kỳ cực thịnh.
Dù biết con đường tu hành phía trước có thể là ngõ cụt, họ vẫn không dừng bước.
Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp...
Họ leo lên từng bậc thang một. Cho đến tận bây giờ.
"Là phân hồn của Tạ Hành Tuyết, ta thấy có chút áy náy. Vì đây là vấn đề mà người sư phụ Tạ Hành Tuyết để lại, cuối cùng lại bắt các đồ đệ phải gánh vác." Tạ Chước gõ nhẹ cây quạt lên trán, "Nhưng ta đời này tu vi chỉ đến Hóa Thần, không giúp được gì nhiều. Còn vị này..." Hắn nén lại lời chế giễu, "Tình cảnh của hắn còn tệ hơn ta. Địa Hồn tách khỏi hai hồn còn lại là yếu ớt nhất, tốc độ tiêu biến của hắn nhanh hơn ta nhiều."
Hắn nhìn thanh niên áo lam với ánh mắt phức tạp: "Có lẽ, đây là lần cuối cùng hắn tỉnh lại."
Người c·hết như đèn tắt.
Ký ức và tình cảm của người quá cố đều quá mong manh. Chỉ có ở nơi âm khí dày đặc như Quỷ Vực mới có thể tồn tại lâu dài.
Tuân Diệu Lăng c.ắ.n môi buồn bã: "Không có cách nào giữ ngài ấy lại sao?"
"Tạ Hành Tuyết" cười khẩy: "Nếu ta ở lại được, chắc chắn sẽ giám sát ngươi tu luyện từng giờ từng phút, trước khi phi thăng phải học hết bản lĩnh cần thiết."
Tuân Diệu Lăng: "... Lúc này ngài đừng đùa nữa."
Ba người chìm vào im lặng ngắn ngủi.
Bỗng nhiên, "Soạt" một tiếng, Tạ Chước xòe quạt che mặt: "Thực ra cũng không phải là hoàn toàn hết cách."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người kia lập tức nhìn chằm chằm vào hắn.
"Tạ Hành Tuyết": "Ngươi có cách?"
Tuân Diệu Lăng: "Sư phụ, người đừng úp mở nữa."
Tạ Chước cười "ha hả": "Đúng vậy. 700 năm qua, ngoài việc 'ăn no chờ c·hết' như lời ai đó nói, ta vẫn tranh thủ làm chút việc. Ví dụ như, ta tra được thời thượng cổ có một loại trận pháp gọi là Tụ Hồn Trận, có thể giúp hồn phách người tài ba ngưng tụ lâu dài không tan..."
"Tạ Hành Tuyết" nheo mắt: "Ngươi nghiên cứu xong Tụ Hồn Trận rồi à?"
"Gần xong." Tạ Chước cười như không cười, giọng điệu tùy ý nhưng chắc chắn, "Còn thiếu một chút nữa thôi. Tuy không tinh diệu bằng bản gốc, nhưng muốn giữ hình thể ngươi không tan thì ta vẫn có chút nắm chắc."
Thanh niên áo lam kinh ngạc, hiếm khi im lặng: "......"
Đó là trận pháp thượng cổ đã thất truyền hoàn toàn.
Muốn phục dựng lại độ khó khỏi phải bàn, tâm huyết và thời gian bỏ ra là không thể đếm xuể.
Hắn không ngờ Tạ Chước lại chịu tốn công sức lớn đến thế để giúp mình.
Tạ Chước rất hài lòng với biểu cảm ngượng ngùng hiện tại của "Tạ Hành Tuyết".
Hắn ngứa mắt cái Địa Hồn này lâu rồi. Hắn giống Đông Thần Đạo Quân hơn ta thì sao? Coi thường ai chứ? Giờ thì phải ngoan ngoãn cảm ơn ta đi?
Hắn đợi câu "cảm ơn" này lâu lắm rồi!!
Nhưng đúng lúc này, Tuân Diệu Lăng lại hít một hơi:
"... Tụ Hồn Trận? Nghe quen quá. Hình như con thấy ở đâu rồi."
Tạ Chước: "?"
"Đồ nhi, con nhớ nhầm rồi chứ."
Nếu trên đời này còn Tụ Hồn Trận hoàn chỉnh, dù chỉ là bản khắc ấn, hắn đâu cần tốn bao nhiêu thời gian nghiên cứu?
"A! Nhớ ra rồi!" Tuân Diệu Lăng mắt sáng lên, thò tay vào túi trữ vật lục lọi, rồi lôi ra một lá cờ nhỏ màu đen rách nát, "Chính là cái này!"
Tạ Chước nhìn kỹ, lảo đảo suýt ngã: "Tụ Hồn Kỳ... Con kiếm đâu ra thứ này?"
Đầu tiên là Côn Luân Kính, sau là Vô Sắc Kinh Kỳ, giờ lại thêm Tụ Hồn Kỳ —— Tại sao trên người đồ đệ hắn lúc nào cũng lòi ra mấy pháp bảo kinh thiên động địa thế này?
"Đổi được ở hội giao lưu đấy ạ. Vì tác dụng của nó râu ria quá, lại tốn công sửa chữa, nên con cứ vứt xó. Sư phụ, dùng được không?"
Tạ Chước: "......"
Quá được ấy chứ!
Hơn nữa nhìn kỹ thì công nghệ chế tác lá cờ này cực kỳ tinh vi, gần như đạt đến mức cực hạn, sửa xong là dùng được ngay. Đáng tin cậy hơn bản "hàng nhái" hắn tự mày mò nhiều.
"Ha ha ha ha!" "Tạ Hành Tuyết" không nhịn được bật cười.
Nhưng nể tình Tạ Chước đã thực sự bỏ tâm sức, hắn ho khan một tiếng, cố nén cười, nhưng khóe miệng vẫn cứ cong lên.
Mặt hắn viết rõ: Ta cũng không muốn cười đâu, nhưng buồn cười quá chịu không nổi.
Tạ Chước cạn lời.
Nỗ lực bao năm của hắn, cuối cùng lại thua một món đồ "đồng nát" Tuân Diệu Lăng nhặt được.
"... Về tông môn, ta sẽ cùng Tống sư bá của con sửa lại lá cờ này." Tạ Chước day trán, bất lực nói.
Tuân Diệu Lăng gật đầu. Sau đó, ánh mắt nàng dừng lại ở lá Vô Sắc Kinh Kỳ bên cạnh.
"Sư phụ, cái Kinh Kỳ này, chúng ta trả lại cho Tịnh Niệm Thiền Tông đi."
Trong loạn lạc ở Mộ Lạc Thành, Tuệ Minh đại sư không phải hoàn toàn vô can, nhưng ít nhất ông ấy đã tích cực gánh vác trách nhiệm.
Vốn dĩ, nể tình Tuệ Giác Phương trượng truyền tâm kinh và tặng bồ đề châu, Tuân Diệu Lăng định trả lại Kinh Kỳ và nói rõ sự thật về sự mất tích của Tuệ Minh.
Nhưng thuật xem tướng của Tuệ Giác Phương trượng quá chuẩn, khiến nàng cảm thấy thiện ý trước đây của ông ta có chút toan tính, mình như bị biến thành quân cờ... nên hơi mất hứng.
Thôi kệ.
Nể tình hai vị Tuệ Giác, Tuệ Minh đã dạy hết bí pháp Thiền Tông cho nàng, nàng cũng nên rộng lượng một chút, vật quy nguyên chủ.
Tại một nơi yên tĩnh trong hậu viện Tịnh Niệm Thiền Tông.
Hoàng hôn buông xuống, tiếng tụng kinh vang vọng từ cổ tháp. Gió nhẹ thổi qua làm rung những chiếc chuông đồng dưới mái hiên.
Tuệ Giác Phương trượng nhìn bức tượng Xà Thần và Vô Sắc Kinh Kỳ mà Tuân Diệu Lăng mang đến, nghe nàng kể lại sự việc ở Mộ Lạc Thành. Gương mặt ông thoáng ngẩn ngơ, rồi hóa thành nụ cười khổ sở:
"Ta sớm đoán sư huynh đã gặp bất trắc. Nhưng không ngờ hồn phách huynh ấy lại bị kẹt trong Quỷ Vực suốt mấy trăm năm..."
Nếu ông đi sớm hơn một chút, liệu có gặp được sư huynh lần cuối?
Tuệ Giác Phương trượng chậm rãi giơ tay, niệm Phật hiệu: "A Di Đà Phật." Sau đó, ông cảm kích nói: "Đa tạ Tuân tiểu hữu đã giúp sư huynh ta được giải thoát."
Tạ Chước khách sáo: "Trước đây ngài từng tặng tiểu đồ đệ của ta Phật châu và tâm kinh, chúng ta vẫn chưa biết báo đáp thế nào. Hôm nay mang di vật của Tuệ Minh đại sư đến, coi như là có qua có lại."
Màn chào hỏi xã giao kết thúc, nhưng câu hỏi của Tuân Diệu Lăng vẫn chưa được giải đáp.
"Tuệ Giác Phương trượng, bí mật về Mộ Lạc Thành đến nay ta chưa hề tiết lộ với người ngoài. Một là không muốn làm ảnh hưởng thanh danh Thiền Tông, hai là muốn cho Thiền Tông cơ hội tự biện minh." Nàng nhìn thẳng vào Tuệ Giác Phương trượng, giọng ôn hòa nhưng ánh mắt sắc bén cảnh giác, "—— Ta muốn biết, pháp môn lợi dụng tàn hồn Cổ Thần để lập khế ước với người thường, rốt cuộc là do Tuệ Minh đại sư tự ý nghiên cứu ra, hay là do Tịnh Niệm Thiền Tông dạy hắn làm như vậy?"
Tạ Chước nắm chặt cây quạt, rũ mắt xuống, không ngăn cản Tuân Diệu Lăng chất vấn.
Bởi vì hắn cũng có cùng nghi vấn.
Chuyện Xà Thần có thể coi là một tai nạn. Nhưng bản chất của nó, rất có thể là "một cuộc thử nghiệm thất bại".