Lâm Nghiêu trợn trắng mắt, không thèm để ý đến tín vật vỡ nát kia.
Thay vào đó, ánh mắt hắn hướng về phía sau, nơi vết m.á.u khô đọng trên chiếc lược ngọc.
"U lan sinh hĩ, hàm vũ lộ chi tân nhuận..."
Lời Tần Thái Sơ từng nói khi tặng quà cho Chung Giảo lại vang lên trong đầu hắn.
Và cả những món quà đầy tâm ý mà bà dành cho Lâm Tu Bạch, cho chính hắn.
Ánh mắt Lâm Nghiêu tối dần.
Từ khi rời bỏ Tư Liễu Thành, Đào Nhiên Phong là nơi duy nhất hắn coi là nhà.
Hắn không phải một đồ đệ hoàn hảo. Hắn kiêu ngạo, thù dai, giỏi tính toán... đầy rẫy khuyết điểm. Hắn luôn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu.
Nhưng sau bao năm tháng, sư tôn, các đồng môn, thậm chí cả "đối thủ truyền kiếp" Tuân Diệu Lăng... đối với hắn cũng chẳng khác nào người thân ruột thịt.
Triệu Khánh muốn hành hạ hắn thế nào cũng được.
Nhưng dám động đến đồng môn của hắn... Quả thực là muốn c·hết!
Yết hầu Lâm Nghiêu chuyển động, hắn bỗng bật cười khẽ, giọng khàn đặc:
"... Nhắc mới nhớ, ta sớm đã nhận ra mình có chỗ khác người rồi."
Hắn nhớ lại "Hệ Thống Thiên Mệnh" trên người mình.
Hệ thống từng tuyên bố hắn là Cứu thế chủ trong lời tiên tri, tương lai sẽ trở thành Tiên Đế thống lĩnh tứ hải cửu châu.
Nhưng từ khi Tuân Diệu Lăng xuất hiện, đặc biệt là sau khi nàng đoạt mất Côn Luân Kính, cái hệ thống c·hết tiệt kia im thin thít như đã c·hết.
Như thể nó đang bảo hắn: Có Tuân Diệu Lăng ở đây, ngươi đừng hòng mơ đến cái "Thiên mệnh" của mình.
Lâm Nghiêu sắp xếp lại từ ngữ, ra vẻ cao thâm: "Chuyện của các ngươi, ta cũng tra được ít nhiều. Côn Luân Kính... là ngươi đặt ở Bắc Hải bí cảnh đúng không? Vốn định đưa cho ta, ai ngờ bị Tuân Diệu Lăng nẫng tay trên."
Triệu Khánh lộ vẻ ngạc nhiên: "Ngươi biết?"
"Cũng đoán được phần nào. Côn Luân Kính ngay từ đầu là chuẩn bị cho ta."
"Chiếc gương đó có thể soi nhân quả, n·hiếp hồn phách. Với ngươi, nó là pháp bảo giúp khai mở Thiên Nhãn, tăng cường tu vi. Nếu nó nằm trong tay ngươi, ta đã sớm tìm đến ngươi rồi —— Ma tộc chúng ta cài cắm không ít nội gián trong Tiên Minh. Nếu ngươi có Côn Luân Kính, chỉ cần liếc qua là biết ai là người của ta. Đến lúc đó, chúng ta hợp tác, ngươi dùng gương bắt vài tên ma tu, lập công lớn, nhanh chóng tạo uy tín trong Tiên Minh. Vốn đã mang huyết mạch Vu tộc thượng cổ, lại thêm Thần Khí này, danh vọng của ngươi sẽ như mặt trời ban trưa..."
Lâm Nghiêu cười khẩy: "Các ngươi bị nàng phá hỏng bao nhiêu kế hoạch, chắc hận nàng thấu xương nhỉ?"
Triệu Khánh nheo mắt, bắt đầu thăm dò: "Sao hả? Chẳng phải ngươi không muốn cấu kết với Ma tộc chúng ta sao?"
"—— Đó là vì có Tuân Diệu Lăng ở đó." Lâm Nghiêu nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn, "Hiện tại Côn Luân Kính trong tay nàng, cái Tụ Hồn Kỳ các ngươi thèm khát cũng là của nàng. Muốn lấy lại hai thứ đó thôi đã khó như lên trời. Các ngươi luôn thất thế trước nàng, vậy làm sao ta tin được đứng về phía Ma tộc sẽ có kết cục tốt đẹp? Đừng lôi cái bài kiếp trước kiếp này ra dụ ta nữa. Dù tiên môn bách gia có đến hỏi tội, cùng lắm ta bị trục xuất khỏi Quy Tàng Tông, hoặc phế bỏ tu vi làm người thường, ít nhất vẫn giữ được mạng."
"Ta đâu giống các ngươi, có thể tùy ý tạo phân thân. Nếu ta bị Tuân Diệu Lăng tẩn cho một trận như các ngươi, chắc ta đi chầu Diêm Vương từ lâu rồi... Lùi một bước mà nói, thủ đoạn của Tiên Minh đối với kẻ phản bội cũng chẳng vừa đâu. Sơ sẩy một chút là sống không bằng c·hết. Là ngươi, ngươi có dám đặt cược không?"
Triệu Khánh: "Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta g·iết ả?"
Lâm Nghiêu nở nụ cười giảo hoạt: "Ta đâu có nói thế."
"Chuyện của ngươi ở Quy Tàng Tông ta cũng nghe qua. Từ lúc Tuân Diệu Lăng Trúc Cơ, ngươi đã bị nàng đè đầu cưỡi cổ, sau này còn trơ mắt nhìn Thần Khí của mình rơi vào tay nàng. Ngươi nói ngươi ghét nàng, muốn trừ khử nàng, ta tin." Triệu Khánh chậm rãi bước tới, giọng nói lạnh lùng đầy mê hoặc, "Nếu đó cũng là tâm nguyện của ngươi, vậy ngươi ngại gì không tự mình ra tay, ta sẽ hỗ trợ từ bên cạnh... Một lần hợp tác thành công, vừa tăng thêm lòng tin của ngươi với Ma tộc, vừa đạt được mục đích chung. Sao lại không làm?"
Lâm Nghiêu im lặng một lát. Rồi thẳng thừng nói:
"Ta không làm. Trừ phi ngươi tự mình động thủ, ta làm phụ trợ, thì còn có thể thương lượng."
Triệu Khánh khoanh tay, cười khẩy: "Ngươi sợ."
Lâm Nghiêu bật lại: "Ngươi không sợ à?"
"Việc này nên để ngươi làm. Là đồng môn, ngươi có thể khiến nàng mất cảnh giác nhất."
"Ngươi làm đi. Ngươi đường đường là Ma Quân cơ mà? Xử lý một tu sĩ Hóa Thần cũng không xong thì còn ra thể thống gì?"
Trong thạch thất, hai người bốn mắt nhìn nhau, tranh luận không dứt.
Cuối cùng, Triệu Khánh nghiến răng, bất đắc dĩ nhượng bộ:
"Được."
... Tại sao?
Tại sao lãnh đạo Ma tộc không phải là tên điên bị nhốt trong Phục Ma Chung kia, thì lại là tên Lâm Nghiêu chuyển thế này, chỉ số thông minh và đạo đức đều tụt dốc không phanh?
"Loảng xoảng!"
Xiềng xích rơi xuống, Lâm Nghiêu ngã bịch xuống đất. Chưa kịp bò dậy, hắn cảm thấy cằm b·ị b·óp chặt, một thứ gì đó b·ị c·ưỡng ép nhét vào miệng.
"Đây là độc trùng do Vu tộc luyện chế. Chỉ cần ta niệm chú, nó sẽ phát tác." Triệu Khánh nhìn chằm chằm hắn, "Nếu ngươi thất hứa, lâm trận phản bội, đừng trách ta không khách khí."
Lâm Nghiêu buồn nôn muốn ói, nhưng vẫn cố gượng cười: "Đã quyết định hợp tác rồi, thì từ giờ trở đi, ta là đối tác chứ không phải tù nhân. Mau chuẩn bị đồ ăn và nước tắm cho ta, ta cần nghỉ ngơi. Còn nữa, thả sư muội ta ra, trả lại túi trữ vật và linh kiếm cho ta ——"
Triệu Khánh: "......"
Hắn hừ lạnh, nở nụ cười đầy ác ý: "Ăn không có, tắm cũng đừng mơ. Để lấy lòng tin của Tuân Diệu Lăng, ta còn phải để lại vài vết thương trên người ngươi."
Ánh đao lóe lên. Rất nhanh, Lâm Nghiêu đã bị "chăm sóc" đến da tróc thịt bong, m.á.u me đầm đìa.
Sau màn trút giận, Triệu Khánh ném trả đồ đạc cho Lâm Nghiêu, bình thản nói: "Tiểu sư muội của ngươi thì ta không thể thả. Yên tâm, nàng chỉ hôn mê thôi."
"Đợi kế hoạch đại công cáo thành, ta sẽ tự mình đưa nàng bình an trở về bên cạnh ngươi."
Hắn đặt một ống trúc vào tay Lâm Nghiêu: "Đây là Khô Thần Cổ. Ta chỉ cần ngươi tìm cách cấy cổ trùng này vào người Tuân Diệu Lăng. Một khi kích hoạt, nó sẽ nhanh chóng gặm nhấm thần thức của ả... Trong vòng một khắc, ả sẽ trở thành phế nhân."
Lâm Nghiêu dùng Truyền Âm Nhập Mật, giọng nói gấp gáp nhưng trấn tĩnh:
"Tuân sư tỷ, đừng manh động. Triệu Khánh hạ độc cổ lên người đệ và sư muội. Nếu chúng ta rời đi, hắn kích hoạt độc trùng, cả hai sẽ c·hết."
Tuân Diệu Lăng liếc nhìn Chung Giảo đang bất tỉnh trên lưng hắn. Môi và hốc mắt nàng thâm tím —— đúng là dấu hiệu trúng độc.
Lâm Nghiêu hối hận không thôi. Hắn tưởng dùng mạng mình làm con tin là đủ, ai ngờ Triệu Khánh lật lọng, hạ độc cả Chung Giảo.
Quả nhiên, chơi trò vô gian đạo không dễ chút nào!
"Sư tỷ, nghe này. Ma Quân đưa cho đệ Khô Thần Cổ, ép đệ cấy vào người tỷ. Đợi tỷ cạn kiệt thần thức, hắn sẽ ra tay k·ết l·iễu tỷ ——"
Tuân Diệu Lăng bừng tỉnh. Thảo nào nàng cảm thấy Triệu Khánh như đang "ôm cây đợi thỏ".
"Khô Thần Cổ ăn mòn thần thức trong thầm lặng, không bị thức hải bài xích. Nhưng chỉ cần tỷ biết trước, dựng tường chắn thần thức, thì cổ trùng cũng chỉ bị giam ở bên ngoài, không làm gì được tỷ. Tỷ chỉ cần giả vờ trúng độc, khiến Triệu Khánh mất cảnh giác!"
Đến lúc đó, Tuân Diệu Lăng ra tay đ.á.n.h lén, phần thắng sẽ cao hơn nhiều.
Đây là một kế hoạch hay. Nhưng vấn đề là, Khô Thần Cổ là cổ trùng thật, ký sinh vào tu sĩ không phải chuyện đùa.
"... Tuân Diệu Lăng." Lâm Nghiêu ngập ngừng, giọng khàn đi, "Tỷ tin đệ không?"
Tuân Diệu Lăng hừ nhẹ: "Đệ gọi ta là gì?"
"... Tuân sư tỷ."
"Thế mới đúng." Nàng cười, "Bảo vệ vãn bối là trách nhiệm của sư tỷ."
"Chuyện quá khứ của đệ với Ma tộc, ta tạm thời không truy cứu. Nhưng hôm nay, chỉ cần đệ vẫn là đệ t.ử Quy Tàng Tông, chưa phản bội sư môn, thì ta nhất định sẽ cứu đệ sống sót ra ngoài."
Từng câu từng chữ bình thản nhưng nặng tựa ngàn cân, giáng thẳng vào lòng Lâm Nghiêu, phá vỡ lớp phòng vệ cuối cùng của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
... Nàng biết kiếp trước hắn là Vu tộc?
Nàng biết tất cả!
Nhưng nàng vẫn chọn tin tưởng hắn?
Cổ họng Lâm Nghiêu nghẹn lại.
Những lo âu, sợ hãi giày vò hắn mấy ngày nay tan biến, thay vào đó là cảm xúc nóng hổi và chua xót dâng trào.
"... Tuân sư tỷ, cảm ơn tỷ."
Hắn đột nhiên kích động, tiếng tim đập thình thịch dọa Tuân Diệu Lăng giật mình:
"Ta, Lâm Nghiêu, xin thề với Thiên Đạo! Cái gì mà Tộc trưởng Vu tộc, cái gì bá chủ Tam Giới, ta không cần! Ta cũng tuyệt đối không muốn làm Ma Chủ! Kiếp này, ta chỉ nguyện làm đệ t.ử Quy Tàng Tông, bảo vệ thương sinh, che chở đồng môn, đến c·hết mới thôi!"
Thư Sách
"Cái gì cơ?" Tuân Diệu Lăng kinh hãi, "Đệ kiếp trước là Tộc trưởng Vu tộc? Lại còn là Ma Chủ tương lai mà bọn chúng mong chờ?!"
Lâm Nghiêu: "......"
Hắn hóa đá tại chỗ.
Thôi xong, lỡ mồm khai hết rồi!
"OÀNH!"
Một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời. Lời thề Thiên Đạo của Lâm Nghiêu đã linh nghiệm.
Nhưng Tuân Diệu Lăng cảm nhận được trong tiếng sấm ấy sự bất mãn và giận dữ nồng nặc của Thiên Đạo...
Dường như Thiên Đạo hận không thể đ.á.n.h c·hết Lâm Nghiêu ngay lập tức.
Tuân Diệu Lăng nhíu mày, giơ ngón giữa lên trời:
"Thiên Đạo, ngươi làm cái trò gì thế? Ma tộc đứng sờ sờ ra đấy không đánh, sư đệ ta một lòng hướng đạo, thề thốt quang minh chính đại thì ngươi lại nổi giận là sao?"
Lâm Nghiêu nhớ đến cái "Hệ thống Thiên mệnh" trên người mình. Tên là thiên mệnh, thực chất là bắt hắn từng bước phối hợp với kế hoạch của Ma tộc...
Có khi nào, Thiên Đạo thực sự muốn hắn làm Ma Chủ?
Ha, mặc kệ. Hắn thề rồi. Thiên Đạo dù có tư tâm cũng không thể cưỡng ép bóp méo quy tắc vận hành của Tam Giới.
Triệu Khánh đứng xa, không nghe rõ gì trong tiếng sấm ầm ầm. Hắn chỉ thấy Tuân Diệu Lăng chỉ tay lên trời, rồi sấm sét nổ đùng đoàng ——
Sống lưng hắn lạnh toát.
Bóng ma tâm lý từ trận chiến Trụy Tinh Cốc ùa về.
... Thiên lôi bây giờ rẻ tiền thế sao? Gọi là đến, đuổi là đi à?
Tuân Diệu Lăng rốt cuộc là cái thứ tà môn gì vậy?
Chẳng lẽ nàng lại định cưỡng chế phá cảnh?
Triệu Khánh trầm mặt, ánh mắt hung ác. Hắn niệm chú, đ.á.n.h thức độc trùng trong người Lâm Nghiêu.
Nhanh lên! Phải nhanh lên!
Nhân cơ hội này cấy Khô Thần Cổ vào người Tuân Diệu Lăng!
Trong phút chốc, Lâm Nghiêu cảm thấy n.g.ự.c như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị xé rách.
"... Sư tỷ! Hắn đang thúc giục đệ dùng cổ!"
Tuân Diệu Lăng: "Thì tới đi."
Thời khắc kiểm chứng kỹ năng diễn xuất đã đến!
Trong mắt Triệu Khánh, Lâm Nghiêu đang giả vờ hôn mê bỗng vùng dậy, vung kiếm đ.â.m lén vào lưng Tuân Diệu Lăng.
Tuân Diệu Lăng xoay người đỡ đòn, nhưng bị một con Ma Bò Cạp đ.á.n.h lén. Nàng xử lý xong con bò cạp, đá một cước về phía Lâm Nghiêu, nhưng động tác chậm đi nửa nhịp, bị kiếm của Lâm Nghiêu sượt qua cánh tay, m.á.u tươi nhỏ xuống ——
Đó là vết thương đầu tiên của nàng hôm nay.
Lâm Nghiêu b·ị đ·ánh bay ra ngoài, ho ra m.á.u, ống trúc trong tay đã trống rỗng.
Khô Thần Cổ đã hóa thành làn khói đen, xâm nhập vào cơ thể Tuân Diệu Lăng qua vết thương.
Tuân Diệu Lăng ôm cánh tay run rẩy, vẻ mặt đầy đau đớn và phẫn nộ:
"... Tại sao?"
"Ha ha ha!" Triệu Khánh cười điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo vì hưng phấn, "Tại sao ư? Đương nhiên là vì —— hắn đã là nội gián của Ma tộc ta cài vào tiên môn các ngươi!"
Lâm Nghiêu: "......" Nói láo!
Tuân Diệu Lăng mím môi, gằn giọng:
"Ta sớm đã nhìn ra dã tâm của ngươi. Thôi được. Đợi ta xử lý xong tên Ma Quân này, sẽ về tông môn báo cáo sư trưởng, thanh lý môn hộ... Ách!"
Đột nhiên, sắc mặt nàng trắng bệch, Tức Tâm Kiếm rơi loảng xoảng xuống đất.
Nàng hoảng loạn, mồ hôi túa ra trên trán:
"Sao lại thế này... Linh lực của ta..."
"Ngươi... ngươi đã làm gì ta!"
Lâm Nghiêu lén giật khóe miệng.
Nói thật nhé Tuân sư tỷ, diễn xuất của tỷ hơi bị "lố" đấy.
Triệu Khánh lao tới trước mặt Tuân Diệu Lăng như một bóng ma.
Hắn đã chờ khoảnh khắc này quá lâu rồi. Hắn nóng lòng muốn nếm mùi vị m.á.u tươi của nàng, muốn nghe tiếng tim nàng vỡ nát trong lồng n.g.ự.c ——
Nhưng trước khi ra tay, hắn thoáng do dự.
... Tuân Diệu Lăng thực sự dễ dàng bị đ.á.n.h bại thế sao?
Vờn nhau lâu như vậy, kết quả chỉ cần một con Khô Thần Cổ là xong?
Liệu có bẫy không?
Nhưng hắn lại gạt phắt đi.
Tuân Diệu Lăng dù thiên tài đến đâu cũng chỉ là Hóa Thần. Thần thức mạnh mấy cũng không thể miễn dịch với Khô Thần Cổ.
Hơn nữa, độc cổ trên người Lâm Nghiêu vẫn đang phát huy tác dụng, mạng nhỏ của hắn nằm trong tay Triệu Khánh. Hắn không tin Lâm Nghiêu dám giở trò ——