Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 194: Thần Khí Của Thần Hoàng & Tiên Quân Hạ Phàm



Rốt cuộc, kết giới suy cho cùng cũng là sự cụ thể hóa của quy tắc không gian.

"Thứ này lợi hại thế á?" Tuân Diệu Lăng kinh ngạc, nhưng vẫn không quên thắc mắc, "Nhưng ta mở Hải Thiên Kết Giới làm gì chứ? Ta có phải chán sống đâu!"

Côn Luân Kính: "Ta chỉ đang phổ cập kiến thức cho ngươi thôi mà. Sau khi Thần Hoàng ngã xuống, Thần Khí của ngài ấy cũng bặt vô âm tín. Hóa ra vẫn luôn được giấu kín trong Thương Khư sao?" Nói đến đây, nó tự cảm thán, "Vận khí của ngươi tốt đến mức nghịch thiên rồi đấy! Không được, thứ này đã thấy thì bắt buộc phải lấy về, phải nghĩ cách hái nó xuống..."

Đúng lúc này, tóc mai Tuân Diệu Lăng khẽ động. Nàng cảm nhận được nguy hiểm, đột ngột phi thân lùi lại ——

"Teng! Teng!"

Tiếng gảy đàn ngắn ngủi, đanh thép vang lên từ không trung.

Ngay khoảnh khắc Tuân Diệu Lăng vừa rời đi, hai luồng âm nhận (lưỡi d.a.o âm thanh) sắc lạnh c.h.é.m xuống theo hình chữ thập, nhắm thẳng vào vị trí nàng vừa đứng.

"OÀNH!"

Cả một mảng sườn núi sụp đổ theo tiếng nổ, bụi đất bay mù mịt che khuất bầu trời.

Tuân Diệu Lăng ngẩng phắt đầu lên.

Trên bầu trời xuất hiện một nữ tử.

Nàng ta cưỡi mây đạp gió, đứng trên cỗ xe mây lộng lẫy. Y phục gấm vóc phiêu dật, rực rỡ chói mắt. Mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, đôi mắt vàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời ảm đạm.

Nàng ta nhìn xuống với vẻ cười như không cười.

Nhưng đôi mắt ấy lại như biển c·hết, sâu thẳm, tĩnh lặng, không một gợn sóng.

Mang lại cảm giác nguy hiểm tột độ.

Giác quan thứ sáu của Tuân Diệu Lăng réo lên cảnh báo.

Nàng lập tức nhận ra, kẻ trước mắt này là địch thủ đáng sợ nhất nàng từng gặp, thậm chí còn vượt qua cả Ma Quân Triệu Khánh thời toàn thịnh.

"... Ngươi là ai?"

Tuân Diệu Lăng hỏi.

Nữ t.ử kia nhìn Tuân Diệu Lăng như nhìn một hạt bụi trần.

"Ta tên Chiêu Lan."

Nàng ta rũ mắt, tay áo rộng bay phần phật. Sau khi lười biếng giới thiệu tên, giọng nàng ta chùng xuống, lộ ra hàn ý sắc bén.

"Ta hạ giới đến đây, chỉ vì Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân."

"Tuân Diệu Lăng, ta biết ngươi..." Giọng điệu nàng ta có chút vi diệu, "Nếu ngươi chịu lui bước, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng nếu ngươi hành động thiếu suy nghĩ, thì đừng trách ta vô tình."

Lúc này, Côn Luân Kính hít hà: "Là Chiêu Lan Tiên Quân! Đám tiên nhân này vậy mà vì Thương Khư mà hạ giới!"

Tình huống thay đổi...

Cân nhắc nhanh chóng, Côn Luân Kính hạ giọng khuyên nhủ đầy miễn cưỡng: "Hay là ngươi tránh đi một chút. Tuy ta không muốn thừa nhận, nhưng Chiêu Lan bản lĩnh không nhỏ, với tu vi hiện tại của ngươi dù có cứng đối cứng cũng không đ.á.n.h lại nàng ta đâu. Lui một bước trời cao biển rộng, giữ mạng quan trọng hơn —— Á á á, sao ngươi lại lao lên rồi!"

Tuân Diệu Lăng thầm nghĩ: Cái gì gọi là "cứng đối cứng cũng không đ.á.n.h lại"? Chưa đ.á.n.h sao biết?

Đám tiên nhân này ở Thiên Ngoại Thiên hưởng phúc lâu như vậy, lại không chịu hạ phàm giải quyết Ma tộc. Biết thế nào là diệt cỏ tận gốc không? Nếu không diệt được, chẳng có lý do nào khác ngoài việc thực lực quá yếu kém.

Ma Quân nàng đã đập vài tên rồi, cái gọi là "Tiên Quân" này, nàng cũng muốn lĩnh giáo xem sao!

Lần này, Tuân Diệu Lăng không hề nương tay.

Kiếm quang x.é to.ạc chân trời, mang theo sự sắc bén kinh người, rạch nát bầu trời u ám.

Kiếm ý chói lòa khiến Chiêu Lan cũng phải khẽ nhíu mày.

Nàng ta lập tức giơ cao v·ũ kh·í trong tay —— đó là một loại nhạc cụ cổ xưa, hình dáng giống tỳ bà. Nàng ta gảy nhẹ dây đàn, âm thanh réo rắt tuôn trào.

Sau đó, giai điệu đột ngột chuyển gấp, sắc bén như tiếng xé vải. Vô số âm nhận phóng ra.

Kiếm quang và sóng âm va chạm kịch liệt, mỗi lần đều gây ra v·ụ n·ổ lớn.

Sau những đợt đối đầu liên tiếp, ánh sáng trên bầu trời lúc sáng lúc tối.

Chiêu Lan nhíu mày thật sự.

Thư Sách

Nàng ta xoay người ôm ngang nhạc cụ, sau lưng bùng lên tầng tầng lớp lớp hoa quang chói mắt. Tiếp đó, tầng mây sau lưng nàng ta tối sầm lại như biển đen cuồn cuộn —— Nhìn kỹ, nàng ta thế mà lại triệu hồi ra một vùng Thiên Thủy (nước trời). Dòng nước mênh m.ô.n.g tụ lại thành bức tường sóng cao trăm trượng sau lưng nàng ta, như đang kìm nén cơn giận dữ vô biên.

Côn Luân Kính giải thích muộn màng: "Tiên chức thực sự của Chiêu Lan là Tư Thủy Tiên Quân của Thiên Đình! Về lý thuyết, nơi này không có nước, không phải sân nhà của nàng ta. Nhưng nàng ta có thể dẫn nước từ Tiên Giới xuống..."

Trong phút chốc, tường sóng vỡ vụn. Trong tiếng nổ vang rền, nước biển cuồn cuộn ngưng tụ thành những con thủy long dữ tợn, gầm thét lao vào Tuân Diệu Lăng.

Đáp lại là kiếm phong của Tuân Diệu Lăng.

Chỉ thấy cuồng phong nổi lên, hàn ý thấu xương bùng nổ lấy nàng làm trung tâm. Sương giá điên cuồng tuôn ra, quét sạch bốn phương.

Những con thủy long vừa đến gần nàng, trong nháy mắt đã bị đóng băng thành khối đá cứng ngắt.

"Rắc rắc, rắc rắc..."

Ánh sáng xanh lam lưu chuyển trên thân rồng băng. Mấy đóa sen băng khổng lồ phá vỡ lớp băng nở rộ, tinh thể băng bay tán loạn.

Thân ảnh Tuân Diệu Lăng lóe lên, đạp lên những con rồng băng làm bậc thang, bay vút lên trời, áp sát cỗ xe mây của Chiêu Lan.

Chiêu Lan: "......"

Chỉ là một tu sĩ phàm trần chưa đạt đến cảnh giới phi thăng... sao có thể mạnh đến thế?

Chẳng lẽ chỉ vì thuộc tính tương khắc?

Chiêu Lan liếc nhìn dòng sông ánh sáng vàng kim phía xa.

Dù thế nào đi nữa, Thần Khí này tuyệt đối không thể rơi vào tay phàm nhân.

Thấy Tuân Diệu Lăng liên tục vung kiếm ép sát, Chiêu Lan rốt cuộc biến sắc. Nàng ta hít sâu, "Teng" một tiếng, khúc nhạc dưới tay đột nhiên đổi điệu, trở nên bi ai và quỷ dị ——

"Đánh thế đủ rồi, đừng ham chiến!"

Tiếng hét của Côn Luân Kính trong đầu Tuân Diệu Lăng lạc đi vì sợ hãi.

"Nàng ta là Tư Thủy Tiên Quân, có thể dẫn điều nước trong thiên hạ, bao gồm cả một phần nước của Thệ Trần Xuyên. Nước sông đó tà môn lắm, sẽ hút hồn phách ngươi đấy!"

"?"

Thế này khác gì gian lận đâu!

Tuân Diệu Lăng giật khóe miệng, vừa định rút lui.

Lại thấy trên không trung từ từ hiện ra một bóng người màu vàng kim.

Khí tức hắn ôn hòa, nhưng lại thâm trầm và khó lường hơn cả Chiêu Lan. Chỉ dùng một câu nói, đã khiến tiếng đàn ồn ào kia im bặt trong tích tắc:

"—— Chiêu Lan, dừng tay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trên cỗ xe mây xuất hiện một nam t.ử trẻ tuổi ăn mặc sang trọng. Quanh người hắn bao phủ lớp kim quang chói lòa, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng uy thế bức người.

Hắn chỉ nói một câu bình thản, đã khiến Chiêu Lan phải thu hồi v·ũ kh·í. Ngay cả biển nước nàng ta triệu hồi cũng tan biến trong nháy mắt.

Vẻ mặt Chiêu Lan thu lại sự ngạo mạn, trở về dáng vẻ lạnh lùng như lúc đầu. Nàng ta cung kính, im lặng nhường chỗ cho bóng người vàng kim kia.

Tuân Diệu Lăng hỏi Côn Luân Kính: "... Hắn là ai?"

Giọng Côn Luân Kính căng thẳng nhưng trầm tĩnh: "Thiên Đế, Hạo Huyền."

Có lẽ vì tình thế đã quá tệ, giờ có xuất hiện thêm vị thần tiên nào nữa nó cũng chẳng ngạc nhiên hơn được.

Rất nhanh, nó bổ sung một câu an ủi: "Chỉ là một cái phân thân thôi."

"... Lại là phân thân?" Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu, "Tiên nhân cao cao tại thượng sao cũng học thói lén lút trốn tránh của Ma tộc thế?"

Chiêu Lan nghe vậy, mặt vẫn lạnh tanh nhưng ngón tay đã đặt lên dây đàn.

Còn bóng người vàng kim kia không hề tức giận.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay, kim quang chói mắt quanh người tan đi, để lộ dung mạo thật.

Thanh niên có khuôn mặt đẹp nhưng vô cảm như tượng ngọc được thờ cúng ngàn năm, tôn quý nhưng thiếu đi hơi người. Đôi mắt vàng ròng như những vì sao vĩnh cửu, chứng kiến sự thăng trầm của ba ngàn thế giới, nhưng vạn vật thế gian dường như chẳng thể lọt vào mắt hắn.

"Tiểu nhi vô tri." Chiêu Lan lạnh lùng nhìn Tuân Diệu Lăng, linh lực bàng bạc như núi cao vạn trượng đè xuống, giọng nói vút cao, "Đã thấy Thiên Đế, vì sao không bái?"

Đáng tiếc.

Chiêu "ra oai phủ đầu" này có thể hiệu quả với tu sĩ khác. Nhưng Tuân Diệu Lăng vừa nãy suýt ép nàng ta phải dùng đến nước sông Thệ Trần Xuyên. Giờ đây, nể mặt sông Thệ Trần Xuyên thì Tuân Diệu Lăng còn kiêng kỵ vài phần, chứ bảo kính sợ thì xin lỗi, không có đâu.

Hơn nữa, muốn đua linh lực à? Nàng chưa chắc đã thua.

Chỉ thấy nàng đột ngột rót linh lực vào kiếm, rút kiếm cực nhanh. Kiếm khí xé gió tạo thành những vệt sương lạnh, trong nháy mắt đã ập đến trán Chiêu Lan.

"Xoẹt ——"

Chiêu Lan không ngờ Tuân Diệu Lăng còn dám ra tay, tránh không kịp, bị cắt đứt một lọn tóc.

Chiêu Lan: "......!"

Nàng ta như vừa chứng kiến điều gì đại nghịch bất đạo, trong lòng dâng lên sự chán ghét và kinh hãi khó tả.

Làm tiên mấy ngàn năm, nàng ta chưa từng gặp kẻ nào như vậy. Đã rất lâu rồi nàng ta không có cảm xúc d.a.o động mạnh thế này.

... Nếu có cơ hội, nàng ta nhất định phải g·iết c·hết Tuân Diệu Lăng.

Kẻ này không trừ, hậu họa khôn lường!

Chiêu Lan liên tục nhìn về phía Thiên Đế. Nhưng phát hiện Thiên Đế vẫn rũ mi, đôi mắt vàng không chút gợn sóng, làm ngơ trước tình cảnh giương cung bạt kiếm này.

"Tuân Diệu Lăng." Cuối cùng Thiên Đế cũng mở miệng, giọng nói không chút cảm xúc, "Ngươi thiên phú trác tuyệt, phẩm hạnh đoan chính, là đệ t.ử chính đạo, việc phi thăng thành tiên, nhận chức tại Thiên Đình chỉ là chuyện sớm muộn. Trận tranh chấp hôm nay, đối với ngươi không có bất kỳ lợi ích gì."

Nghe vậy, Tuân Diệu Lăng không nhịn được cười.

Đã đến nước binh đao tương kiến rồi mà Thiên Đế vẫn còn định vẽ bánh cho nàng ăn à?

Phi thăng ư, phi thăng...

Trăm ngàn năm qua, sự cám dỗ này như củ cà rốt treo trước mắt hàng vạn tu sĩ, cứ tưởng sắp c.ắ.n được rồi, khiến họ người trước ngã xuống, người sau tiếp bước, đ.á.n.h đổi cả tính mạng.

Nhưng khổ nỗi, nàng lại không thể để lộ việc mình đã biết sự thật về phi thăng.

... Nếu nàng thẳng thừng vạch trần, Thiên Đình chắc chắn sẽ nghi ngờ những người khác ở Quy Tàng Tông cũng biết những chuyện đen tối này.

Vì thế, Tuân Diệu Lăng thu kiếm vào vỏ, chuyển hướng sang chủ đề khác: "Thiên Đế bệ hạ chớ trách. Ta vốn không định động thủ với vị Tiên Quân này. Chỉ là Thần Khí hiện thế, Thiên Đình động lòng, thì phàm nhân như ta đương nhiên cũng không thể ngoại lệ."

Lời trong lời ngoài ám chỉ Thiên Đình bá đạo.

Đương nhiên, theo lẽ thường, phàm nhân tu sĩ gặp Tiên Quân phải khúm núm. Thái độ "cạnh tranh công bằng" của Tuân Diệu Lăng quả thực là "đảo phản thiên cương".

Nhưng trận chiến vừa rồi với Chiêu Lan đã chứng minh nàng có thực lực phi phàm.

Khi nàng có đủ sức để so bì cao thấp với một Tiên Quân, tính chất sự việc sẽ thay đổi.

Nàng không phải ngông cuồng tự đại. Mà là đang dùng lý lẽ và thực lực để tranh đấu cho quyền lợi của mình.

"Thiên Đế bệ hạ, theo lời ngài, ta và Chiêu Lan Tiên Quân sau này đều là đồng nghiệp ở Thiên Đình. Đã vậy, tại sao nhất định phải là ta nhường vị Tiên Quân này, mà không phải vị Tiên Quân này thể hiện sự rộng lượng của bậc tiền bối, nhường Thần Khí này cho ta?"

"............"

Im lặng.

Sự im lặng tuyệt đối.

Dù là Thiên Đế Hạo Huyền hay Chiêu Lan Tiên Quân, lúc này đều bị độ mặt dày của Tuân Diệu Lăng làm cho chấn động.

Nàng rốt cuộc thèm khát cái Thần Khí này đến mức nào vậy!

Côn Luân Kính uể oải nói: "Thiên Đế đã cho ngươi bậc thang đi xuống rồi, ngươi tội gì còn cố chấp? Đắc tội Thiên Đình vui lắm à?"

"Ngươi không hiểu." Tuân Diệu Lăng đáp nhanh trong đầu, "Đây là Thiên Đế đấy! Hắn ngăn Chiêu Lan là vì quan hệ cấp trên cấp dưới, dù chỉ là phân thân thì Chiêu Lan cũng không dám trái lệnh. Nhưng tại sao Thiên Đế không trực tiếp ra tay ngăn cản ta? Đáp án chỉ có một —— hoặc là thực lực hắn không đủ, hoặc là hắn muốn lôi kéo ta."

Nếu không, với uy nghiêm của người đứng đầu Thiên Đình, sao có thể dung túng nàng làm càn đến giờ?

Đáp án chỉ nằm trong hai khả năng đó: Có lẽ phân thân của Hạo Huyền ở nhân gian không có sức mạnh; hoặc là Tuân Diệu Lăng đã vô tình trở thành quân cờ có giá trị trên bàn cờ của hắn, và hắn muốn lôi kéo nàng về phe Thiên Đình.

Đằng nào nhất thời Thiên Đế cũng không g·iết được nàng, tại sao nàng không tranh thủ cái Thần Khí này một chút?

Lời đã nói đến nước này mà Tuân Diệu Lăng vẫn không chịu buông tay.

Thiên Đế dường như thở dài bất lực.

Đành phải mở miệng: "... Tuân Diệu Lăng, ngươi có hiểu về kỳ đạo (cờ vây) không?"

Tuân Diệu Lăng thấy hắn đột nhiên nhắc đến chuyện này thật khó hiểu. Nói thật, cầm kỳ thi họa nàng chỉ giỏi mỗi cầm (đàn), mấy món còn lại chỉ biết sơ sơ.

Nàng thẳng thắn: "Biết một chút."