Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 196: Dư Âm Của Cuộc Chiến Tru Thần



"Nhưng giờ nói gì cũng muộn." Tuân Diệu Lăng cắt ngang, "Vu tộc đã thay các ngươi trả cái giá quá đắt."

"Đúng vậy." Hạo Huyền thẳng thắn thừa nhận, "Sai lầm lớn đã đúc thành."

Im lặng ngắn ngủi.

Tuân Diệu Lăng cầm quân cờ, ngón tay miết nhẹ, chần chừ chưa hạ: "Tất cả... không thể vãn hồi sao?"

"Không thể." Hạo Huyền đáp, trong khoảnh khắc lại trở về vẻ lạnh lùng cao ngạo của Thiên Đế.

"Chuyện ân oán đúng sai ngày xưa tạm gác lại. Sự thật đã định: Chúng ta là Tiên tộc, Ma tộc đã thành Ma tộc. Tuế Uyên hận ta phản bội, dù bị phong ấn trong Phục Ma Chung vẫn một lòng muốn san bằng Thiên Đình, tàn sát chúng sinh. Huyết mạch Ma tộc đã sớm khiến hắn mất đi nhân tính. Những kẻ bị phong ấn trong Ma Vực cũng vậy. Mấy ngàn năm qua, tuy chưa báo thù được nhưng tay chúng đã nhuốm đầy m.á.u tươi của người vô tội... Chúng công thành đoạt đất ở nhân gian, g·iết người như ngóe, không từ thủ đoạn. Những điều này chắc ngươi đã được lĩnh giáo."

Ma tộc đúng là không phải thứ tốt lành gì.

Nhưng lúc này, lòng Tuân Diệu Lăng lại sáng như gương:

Ma tộc làm nhiều việc ác, chẳng lẽ Tiên tộc các ngươi là người tốt?

Cái gì gọi là "ân oán đúng sai ngày xưa tạm gác lại"? Tại sao lại gác lại? Dựa vào đâu mà gác lại?

Dù Ma tộc hiện tại không còn vô tội, nhưng đám Tiên tộc các ngươi —— những kẻ gián tiếp gây ra bi kịch, những kẻ hưởng lợi từ sự hy sinh của người khác —— lấy tư cách gì đứng trên mây cao sạch sẽ không nhiễm bụi trần mà phán xét Ma tộc?!

Huống chi, tay Ma tộc dính m.á.u phàm nhân, còn tay Tiên tộc thì sạch sẽ sao?

Cái Thệ Trần Xuyên đó, cái âm mưu phi thăng đó... đã g·iết c·hết bao nhiêu tu sĩ Nhân tộc rồi?

Tuân Diệu Lăng đương nhiên không thể đầu quân cho Ma tộc.

Nhưng nàng cũng không chấp nhận lời bào chữa của Hạo Huyền.

"Ta biết, trong lòng ngươi chắc đang lên án Tiên tộc giả nhân giả nghĩa và vô năng." Thiên Đế nói, "Nhưng hôm nay ta đến đây không phải để tranh luận đúng sai với ngươi. Dù biết Vu tộc năm xưa bị oan khuất, nhưng khi đối mặt với Ma tộc hiện tại, ngươi cũng sẽ không nương tay, phải không? Bởi vì ngươi là tu sĩ đến từ trần thế. Đối với ngươi, Ma tộc là tội ác tày trời. Đây là thông điệp ta muốn truyền đạt —— rất nhiều khi, đúng sai không quan trọng, lập trường mới quan trọng nhất."

"Tương lai, sau khi ngươi phi thăng, cũng sẽ trở thành một thành viên của Tiên tộc. Đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ đứng cùng lập trường với chúng ta."

Tuân Diệu Lăng suýt bật cười thành tiếng.

Một vở kịch "dương mưu" (âm mưu công khai) hoàn hảo!

Tu sĩ nhân gian, vì tự bảo vệ mình trước Ma tộc, buộc phải giúp Tiên tộc kiềm chế kẻ thù chung. Hơn nữa, với cái bánh vẽ "phi thăng" to đùng, dù biết Tiên tộc có tì vết, nhiều người vẫn sẽ chọn gia nhập nhóm lợi ích của họ và giữ im lặng.

Đám tiên nhân này đúng là "Lã Vọng buông cần", tính kiểu gì cũng thắng!

Đáng tiếc, dù Thiên Đế có dốc sức đến đâu, chỉ cần sự thật về việc phi thăng chưa được giải quyết, thì tu sĩ nhân gian và Thiên Đình vĩnh viễn không thể đứng cùng một chiến tuyến —— bởi vì Nhân tộc thậm chí còn không có cơ hội để "thông đồng làm bậy" với Thiên Đình. Tất cả đều sẽ bị chôn vùi trong Thệ Trần Xuyên!

Thiên Đế, và Tuân Diệu Lăng —— cũng là kẻ thù!

Thiên Đế quan sát kỹ biểu cảm của Tuân Diệu Lăng, đột ngột nói: "Có vẻ như ngươi chẳng tha thiết gì chuyện phi thăng cả."

Tuân Diệu Lăng: "......" Nàng giữ im lặng.

Thiên Đế tung ra một câu chấn động: "Xem ra chuyện Thệ Trần Xuyên, ngươi đã biết rồi?"

Tuân Diệu Lăng: "......!"

Đầu ngón tay nàng cứng đờ, cả người tê dại.

Nàng cố giữ vẻ mặt vô cảm, cảnh giác nhìn Thiên Đế.

"Quả nhiên là thế. Ta đoán không sai." Hạo Huyền rũ mắt, nhặt một quân cờ lên rồi lại thả xuống, dường như không muốn tiếp tục vòng vo, "Đã mấy ngàn năm trôi qua, bí mật về Thệ Trần Xuyên bị lộ ra ngoài cũng là bình thường. Nếu không phải muốn vượt qua Thệ Trần Xuyên, ngươi cũng sẽ không chấp nhất với Thần Khí nắm giữ sức mạnh không gian này đến thế, phải không?"

"............"

"Đã nói toạc ra rồi, chúng ta cũng không cần thiết phải diễn kịch nữa."

Tuân Diệu Lăng ném quân cờ trở lại hộp.

Tay nàng nắm chặt chuôi kiếm.

Chân lý không nằm trên bàn cờ, mà nằm dưới lưỡi kiếm của nàng.

Dù sự thật bị vạch trần, nàng có thể bị Thiên Đình coi là cái gai trong mắt, thậm chí c·hết tại bí cảnh này, nhưng nàng tuyệt đối không c·hết một cách hèn nhát. Nên ngông cuồng thì vẫn cứ phải ngông cuồng.

"—— Ta ngược lại rất tò mò, Thiên Đế bệ hạ. Ngài biết rõ phi thăng đối với ta chẳng có chút sức hấp dẫn nào, thậm chí mỗi lần nhắc đến đều khơi gợi lại tội ác của Tiên tộc, gia tăng khoảng cách giữa chúng ta. Vậy tại sao ngài cứ luôn miệng nhắc đến chuyện phi thăng? Chỉ để thử ta sao? Hôm nay ngài thao thao bất tuyệt một hồi, rốt cuộc là vì cái gì?"

Biết rõ Tuân Diệu Lăng định sẵn là kẻ thù... Tại sao hắn lại cố tình chạy đến tỏ ra yếu thế với kẻ thù?

Đúng vậy. Tuân Diệu Lăng định nghĩa màn "trải lòng thành thật" này của Thiên Đế là một sự yếu thế.

Thiên Đế cũng không giấu giếm nữa.

"Bởi vì có rất nhiều chuyện, ta không nói, ngươi sẽ không biết."

"Thệ Trần Xuyên quả thực tồn tại. Nhưng nếu do ta đích thân tiếp dẫn, ngươi có thể an toàn vượt qua nó, đến được Thiên Ngoại Thiên, thực sự 'phi thăng thành tiên'."

Tuân Diệu Lăng cười khẩy, tay đặt lên chuôi kiếm:

"Ngài nghĩ ta thèm khát điều đó sao?"

"Ngài cho rằng người trong thiên hạ ai cũng tham sống s·ợ c·hết, sẽ làm ra lựa chọn giống ngài sao?"

Kỳ lạ thay, Thiên Đế không hề tức giận, cũng không ngạc nhiên trước phản ứng gay gắt của Tuân Diệu Lăng. Hắn vẫn điềm nhiên như thường ——

"Nói thật, ta đ.á.n.h ván cờ này với ngươi, mục đích chính là để chiêu mộ ngươi, chứ không phải vì tranh giành Thần Khí gì đó."

"Xác suất chín phần mười, cái gọi là Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân kia, chỉ là một cái cờ hiệu..."

Thiên Đế ngẩng đầu, nheo mắt nhìn dòng sông ánh sáng vàng kim trên đầu:

"Kẻ bày ra thế cục này, cố tình tiết lộ sự tồn tại của Thệ Trần Xuyên cho ngươi, rồi mượn danh Thần Khí Thương Khư dụ ngươi, Thiên Đình và Tiên tộc đến cùng một chỗ. Mục đích chính là muốn chúng ta đ.á.n.h nhau, mượn tay ta và Chiêu Lan g·iết c·hết ngươi."

"Nhưng ta... lại cố tình không muốn làm theo ý hắn."

Tuân Diệu Lăng nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn về phía dòng quang hà uốn lượn, vẻ mặt từ nghi hoặc chuyển sang kinh hãi.

Nếu... bên trong Thương Khư căn bản không có Thần Khí, tất cả chỉ là giả dối, là mồi nhử được thả xuống cho nàng ——

Đây là Thương Khư của Thần Hoàng.

Thần Hoàng năm xưa hiến tế thần lực cho Thiên Đạo, rốt cuộc là còn sống hay đã c·hết?

Nếu ý chí của Thần vẫn chưa hoàn toàn tan biến, thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý.

Tại sao Thiên Đạo lại cố tình tiết lộ chân tướng Thệ Trần Xuyên cho Tạ Hành Tuyết?

Tại sao Thiên Đạo ngoài mặt muốn tiêu diệt Ma tộc, nhưng sau lưng lại âm thầm dẫn dắt Lâm Nghiêu, lợi dụng hắn để liên kết sức mạnh của Tiên môn và Ma tộc?

Tất cả... chỉ để tạo ra một lý do chính đáng cho Ma tộc đ.á.n.h lên Thiên Đình.

Còn về lý do Thiên Đạo - hay nói đúng hơn là Thần Hoàng - làm như vậy, đáp án đã quá rõ ràng ——

Sở dĩ Ma tộc biến thành Ma tộc, là do di hận và lời nguyền của thần minh.

... Dù Thần Hoàng có tỏ ra ung dung đến đâu, Thần làm sao không oán, làm sao cam tâm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Năm xưa Vu tộc đã trả giá đắt.

Giờ đây... đến lượt Toại tộc trên trời phải trả nợ.

Thiên Đế đứng dậy, bình thản nói:

"Muốn kiểm chứng suy đoán của ta, cũng rất đơn giản."

"Nơi này rốt cuộc có Thần Khí hay không... là thật hay giả, vào xem sẽ biết."

"Nếu ngươi không yên tâm, muốn tự mình đi kiểm tra, cứ việc đi. Ván cờ này, coi như ta thua ngươi."

Tuân Diệu Lăng cúi đầu nhìn bàn cờ.

Trên bàn cờ, quân trắng âm thầm bày thiên la địa võng, bao vây chặt chẽ quân đen.

Vận số quân đen đã tận.

Côn Luân Kính trong thức hải cũng câm nín.

Nó không ngờ cờ nghệ của Thiên Đế lại cao siêu đến thế... Tên này mấy ngàn năm nay rảnh rỗi sinh nông nổi chỉ ngồi đ.á.n.h cờ thôi à?!

Thiên Đế: "Ta biết, ngươi sẽ không dễ dàng d.a.o động bởi lợi ích ta đưa ra. Nhưng nếu mưu đồ của Thiên Đạo làm liên lụy đến ngươi, và tông môn của ngươi ở nhân gian, ta tin ngươi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Tuân Diệu Lăng: "......"

Nàng giơ tay, gạt loạn bàn cờ.

"Ván cờ hôm nay, là ta thua ngài."

 

Trong lúc Tuân Diệu Lăng và Thiên Đế đ.á.n.h cờ, Chiêu Lan vẫn lái xe mây đợi ở phía xa.

Một lúc lâu sau, vài cánh hoa lê lác đác bay qua trước mắt nàng ta.

Chiêu Lan ngước mắt nhìn, quả nhiên ván cờ đã kết thúc. Cây lê do thần lực huyễn hóa đang tan biến không một tiếng động, cánh hoa bay tán loạn như một trận tuyết nhỏ.

Nàng ta không chút nghi ngờ, Thiên Đế chắc chắn đã thắng.

Trước khi lên trời, Hạo Huyền đã là cao thủ cờ vây, Cửu Châu tứ hải không có đối thủ. Sau khi lên trời, hắn càng rảnh rỗi nghiên cứu bàn cờ. Nếu không thắng nổi một con nhóc miệng còn hôi sữa thì đúng là chuyện cười.

Chiêu Lan không cho rằng Thiên Đế dùng cờ định thắng thua là gian lận. Tuy lấy sở trường của mình đấu với sở đoản của người khác, nhưng nàng ta biết Thiên Đế làm vậy chỉ để cho đối phương một bậc thang đi xuống thôi —— Không hiểu sao, Thiên Đế dường như cố tình tránh xung đột vũ lực với con nha đầu kia.

Nhưng Chiêu Lan không bao giờ nghi ngờ quyết định của Thiên Đế. Hôm nay cũng vậy.

Vì thế, nàng ta đã sẵn sàng đợi Thiên Đế hạ chỉ cho mình đi thu hồi Thần Khí.

Không ngờ, Thiên Đế lại mở miệng nói một câu: "Ta thua. Chiêu Lan, nhường đường đi."

Chiêu Lan: "......?"

Đôi mắt đẹp của nàng ta mở to, kinh ngạc nhìn Tuân Diệu Lăng.

Thiên Đế thua cờ?

Sao có thể như thế được?

Bị nàng ta nhìn chằm chằm, Tuân Diệu Lăng cũng có chút biến hóa nhỏ. Thần thái nàng càng thêm trầm tĩnh, đôi mắt đen như phủ một lớp băng mỏng, bên dưới là dòng nước ngầm cuồn cuộn nuốt chửng mọi cảm xúc, khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

Chiêu Lan vốn không tin, nhưng nhìn bộ dạng này của Tuân Diệu Lăng, cũng đoán là nàng "thắng không dễ dàng".

Chiêu Lan mím môi, kéo dây cương xe mây. Mây mù cuồn cuộn, thân ảnh nàng ta nhanh chóng biến mất.

Thiên Đế cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, hắn đặt vào tay Tuân Diệu Lăng một quân cờ trắng.

"Lời ta nói trước đó, về việc tiếp dẫn ngươi phi thăng, vẫn luôn có hiệu lực. Khi nào ngươi nghĩ kỹ, cứ báo cho ta biết."

Thấy họ rời đi, Tuân Diệu Lăng không nói nhiều, ngự kiếm hóa thành một đạo lưu quang, lao thẳng về phía cuối dòng sông ánh sáng vàng kim nơi chân trời.

Vừa đến gần quang hà, một lực hút khổng lồ kéo tuột nàng vào trong. Tầm nhìn chao đảo, nàng như con cá bơi ngược dòng trong biển ánh sáng, trôi dạt theo dòng chảy.

Không biết qua bao lâu, quang hà phun nàng ra ngoài.

Trước mắt là một thác nước cầu vồng hùng vĩ đổ xuống từ chân trời, ánh sáng bảy màu đan xen thành cây cầu tráng lệ giữa không trung ——

Cuối cây cầu, chính là tòa kim điện lưu ly mà họ nhìn thấy từ bên ngoài.

Tuân Diệu Lăng: "......"

Nàng bước vào trong điện.

Bề ngoài cung điện tráng lệ huy hoàng, bên trong chất đầy bảo vật như núi. Đáng tiếc, chỉ cần lại gần chạm vào, tay nàng sẽ xuyên qua chúng như xuyên qua không khí.

Những châu báu ngọc ngà này nhìn như trong tầm tay, nhưng tất cả đều là ảo ảnh.

Nàng đẩy một cánh cửa phụ, phát hiện một tế đàn rộng lớn ở gian trong cùng.

Trên tế đàn lơ lửng một Thần Khí tỏa ra những đốm sáng —— đó là một chiếc luân bàn (bánh xe) bằng vàng, vòng ngoài chia thành nhiều khu vực theo Thiên Can Địa Chi, ở giữa là đôi cá âm dương Thái Cực chậm rãi xoay tròn, như sự luân chuyển của nhật nguyệt.

Chính là Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân.

Thư Sách

Tuân Diệu Lăng vươn tay lấy nó xuống.

Lần này thì không quá đáng lắm, ít nhất thứ này còn có thực thể.

Chỉ là, vừa rời khỏi tế đàn, kim quang trên luân bàn dần tắt ngấm, trở nên ảm đạm như một vật phàm trần.

Tuân Diệu Lăng thử xoay nhẹ luân bàn.

"Rào rào!"

Cái gọi là "Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân" lập tức hóa đá, vỡ vụn thành bột phấn, trôi tuột qua kẽ tay nàng.

"... Cũng là đồ giả!" Côn Luân Kính im lặng một lát rồi tức giận gào lên, "Tên Thần Hoàng này rốt cuộc giở trò gì vậy? Tiêu khiển người khác à? Nếu đã keo kiệt không muốn để lại truyền thừa thì thôi, làm cái đồ giả này để làm gì?"