Sau khi lập mộ và thắp hương cho thê tử, Chung Bình Chi bặt vô âm tín suốt một thời gian, cắt đứt liên lạc với hai đứa con. Thực ra, thời gian đó hắn trốn trong Vô Ưu Tập. Hắn chưa từng nhắc đến nơi ở của Chung Ẩm Chân hay sự tồn tại của Vô Ưu Tập trước mặt các con.
Con cái hắn thừa hưởng thể chất phàm nhân của người mẹ, chưa đến trăm năm đã phải trải qua sinh lão bệnh tử. Hắn không đành lòng chứng kiến bi kịch lặp lại, nên chọn cách trốn tránh.
Mãi đến khi con cháu hắn bị một trận đại dịch quét sạch cả gia tộc, chỉ còn sót lại một đứa trẻ duy nhất, trời xui đất khiến thế nào lại tìm đến Vô Ưu Tập cầu cứu. Kết quả phát hiện đệ đệ của thành chủ chính là ông nội ruột của mình...
Cảnh tượng đó quá "đẹp", Thốc U đến giờ vẫn không dám nhớ lại.
Lần này Chung Bình Chi cũng chịu gánh vác chút trách nhiệm của bậc cha ông, mua cho đứa trẻ kia điền sản ở nơi khác, còn xin Chung Ẩm Chân mấy quyển y thư để truyền nghề, coi như dạy cách an cư lạc nghiệp. Nhưng tuyệt nhiên không dạy cơ quan thuật cho bất kỳ ai.
Chung Bình Chi từng cảm thán với nàng: "Tiểu U, tỷ tỷ ta thực sự coi muội như em gái ruột. Muội ngàn vạn lần đừng làm tỷ ấy thất vọng."
Rồi bồi thêm một câu:
"Cho dù ta không ở đây, muội cũng hãy giúp tỷ tỷ sống những ngày tháng vui vẻ nhé."
Thốc U: "............"
Đây chính là điểm nàng ghét nhất ở Chung Bình Chi.
Bởi vì Chung Bình Chi cũng giống nàng trước kia, vì mất vợ mất con mà rơi vào vòng luẩn quẩn "sống rốt cuộc có ý nghĩa gì". Khổ nỗi chính hắn còn chưa tìm ra ý nghĩa đó.
Nhưng phàm nhân có câu "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". Dù là người một nhà cũng chẳng thể thập toàn thập mỹ, vẫn phải dựa vào sự bao dung lẫn nhau mà sống.
Chung Ẩm Chân nói, sơ tâm nàng lập nên Vô Ưu Tập là để người trong thiên hạ thoát khỏi cảnh nay đây mai đó, sống những ngày tháng bình yên vô lo. Giấc mộng này quá lớn lao. Còn nguyện vọng của Thốc U đơn giản hơn nhiều.
Nàng chỉ hy vọng những ngày tháng êm đềm này có thể kéo dài mãi mãi, không sóng không gió.
Cho đến khi —
Thốc U bừng tỉnh khỏi hồi ức, gương mặt lộ vẻ hận thù nồng đậm.
"Cho đến khi đám khốn kiếp trên trời kia và Ma tộc mở ra trận quyết chiến sinh t.ử tại Bình Dương Châu. Tiên Đế đích thân ra tay, c.h.é.m g.i.ế.c bốn con ma thú còn lại trong 'Ngũ Tai', lấy tinh huyết chúng đúc thành Phục Ma Chung, phong ấn Ma Chủ. Đồng thời, bá tánh Bình Dương Châu ngày đêm chuẩn bị chiến tranh, Vô Ưu Tập cũng không ngoại lệ, tất cả những ai có thể chiến đấu đều ra trận c.h.é.m g.i.ế.c với Ma tộc..."
Trận chiến ấy đ.á.n.h đến thương sinh khấp huyết, tiếng kêu than dậy đất trời.
Thốc U thân là Ma tộc, thân phận nhạy cảm, chỉ có thể âm thầm dùng sức mạnh cơ quan thuật để bảo vệ Vô Ưu Tập. Ban đầu, Vô Ưu Tập tuy có thương vong nhưng chưa đến mức t.h.ả.m thiết.
Cho đến khi một vị Tiên Quân của Thiên Đình không địch lại Ma Chủ trong trận quyết đấu, bị thương rơi xuống Vô Ưu Tập. Chung Ẩm Chân là y đạo thánh thủ đệ nhất đương thời, tất nhiên không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu. Nhưng vị Tiên Quân đó thương thế quá nặng, toàn thân bị ma khí xâm nhiễm, không thể cầm cự quá vài canh giờ.
... Nhưng điều không ngờ tới là, sau khi vị Tiên Quân kia c.h.ế.t, hình thể tiêu tán lại tạo nên một cơn bão linh khí quy mô không nhỏ. Linh lực tinh thuần ấy dường như khác biệt với linh lực thông thường. Nó không chỉ thanh lọc ma khí trong phạm vi trăm dặm quanh Vô Ưu Tập, mà còn chữa lành cho người bị thương, vạn vật sinh sôi, ngay cả núi rừng bị thiêu rụi trong chiến tranh cũng khôi phục màu xanh tươi tốt.
"Đó là lần đầu tiên sau mấy ngàn năm có một Tiên tộc ngã xuống tại nhân gian. Không ngờ cái c.h.ế.t của một Tiên tộc lại có thể đổi lấy sự sống cho ngàn vạn sinh linh."
"Nhưng điều này lại làm lộ ra một bí mật trí mạng của Tiên tộc —"
"Chính bản thân họ là công cụ tốt nhất để thanh lọc Ma tộc. Cái c.h.ế.t của họ có thể khiến thanh trọc trong thiên địa quy về vị trí cũ."
"Chỉ vì muốn giữ kín bí mật này, bọn họ muốn hủy diệt hoàn toàn Vô Ưu Tập, muốn g.i.ế.c sạch tất cả mọi người."
Tiên tộc trên cao muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một thành phàm nhân đơn giản đến mức nào?
Bọn họ thậm chí khinh thường việc tìm một cái cớ đường hoàng. Chỉ cần một vị Tiên Quân cầm Thần Khí lăng không giáng xuống, trong nháy mắt, Vô Ưu Tập đã bị đẩy vào vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Thốc U vĩnh viễn không quên được trận thiên hỏa đó. Chân trời đen kịt, những quả cầu lửa cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, ngọn lửa nhảy múa phủ kín bầu trời. Khói đen mù mịt hòa cùng sức nóng đủ để làm không gian vặn vẹo, che mờ tầm nhìn...
Nàng liều mạng chạy, chạy thục mạng. Mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục rồi lại bốc hơi nhanh chóng dưới sức nóng. Nàng c.ắ.n chặt răng, không tiếc mạo hiểm bại lộ thân phận, hiện nguyên hình Ma tộc, hóa thành một làn khói đen xuyên qua thành phố hỗn loạn —
Vẫn còn kịp... Sắp về đến nhà rồi!
"Rầm!" Nàng đá văng cửa.
"A Chân tỷ tỷ! Vô Ưu Tập không cầm cự được bao lâu nữa đâu! Chúng ta đi mau. Mang theo những con rối còn lại, chúng ta cùng nhau đ.á.n.h mở đường máu..."
Giọng nói nôn nóng của Thốc U tắc nghẹn trong cổ họng.
Trong tiểu viện quen thuộc, dưới gốc lê bắt đầu tàn úa, ngoài Chung Ẩm Chân và Chung Bình Chi, còn có một người hoàn toàn xa lạ.
Đó là một nam nhân không nhìn ra tuổi tác. Mái tóc dài màu sương trắng buông xuống từ chiếc quan bạc hình cánh chim. Hắn mặc hoa phục trắng thêu chỉ vàng và đính châu báu lấp lánh như ánh nắng. Bộ trang phục xa hoa đến mức lạc lõng ấy vừa toát lên vẻ thánh khiết khó tả, vừa bộc lộ sự tự phụ và kiêu ngạo khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Người đó đứng dưới gốc cây, dường như đang giằng co với Chung Ẩm Chân. Còn Chung Bình Chi đứng lặng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nghe theo... Thốc U thậm chí ngửi thấy mùi sợ hãi thoang thoảng trên người hắn.
Nam nhân kia mở miệng, giọng nói như ngọc thạch va vào nhau: "Con thực sự muốn chấp mê bất ngộ sao?"
Chung Ẩm Chân bỗng khẽ cười, vẻ u sầu trên mặt tan biến. Nàng cúi người hành đại lễ với nam nhân, trịnh trọng nói: "Ơn dạy dỗ của sư phụ, Ẩm Chân kiếp này không dám quên. Nhưng Vô Ưu Tập là tâm huyết của con, mấy ngàn bá tánh trong thành đã lấy mạng sống phó thác mới nguyện ý đến đây. Con há có thể bỏ mặc họ vào thời khắc mấu chốt? Con có trách nhiệm phải gánh vác, có con đường riêng phải đi. Tố Quang thành tuy là cố hương, nhưng mọi chuyện dường như đã cách xa mấy đời —"
"Con đã nhập trần thế, thì không còn lý do gì để quay đầu lại."
Giọng nàng nhẹ nhàng, thư thái nhưng lại kiên định đến mức dù trời sập đất nứt cũng không thể lay chuyển.
"Con có thể quay đầu lại." Giọng nam nhân tóc trắng dịu xuống, "Giống như Bình Chi. Chẳng phải nó cũng đang mong muốn được trở về Tố Quang thành sao?"
"......" Sắc mặt Chung Bình Chi càng thêm tái nhợt, hắn ảm đạm cúi đầu, không dám nhìn Chung Ẩm Chân.
Chung Ẩm Chân không hề trách móc, cũng không coi hắn là kẻ phản bội. Nàng chỉ thản nhiên nói như đang bàn luận một chuyện bình thường:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hắn sẽ hối hận."
Tim Chung Bình Chi như bị kim châm. Hắn ngược lại sinh ra vài phần oán hận: Hắn làm sao mà hối hận? Vì cái gì mà hối hận?
Họ rời Tố Quang thành là để tìm tự do. Với người mang khát vọng như Chung Ẩm Chân, đó là điều tất yếu. Nhưng với hắn, động lực ban đầu chỉ là chút tò mò của thiếu niên và sự quyến luyến tỷ tỷ mà thôi.
Thư Sách
Nói cho cùng, trần thế này đâu tốt đẹp như họ tưởng. Nó đầy rẫy khổ đau. Hắn ở đây vấp ngã đủ đường, nếm trải đủ bát khổ. Giờ có cơ hội quay lại điểm xuất phát... hắn có lý do gì không về Tố Quang thành? Tại sao phải cảm thấy áy náy chứ —
Nam nhân tóc trắng thở dài: "Con làm vậy hà tất gì chứ?"
Chung Ẩm Chân chỉ đáp: "Kẻ đã từng thấy biển cả, thì khó mà vừa mắt nước sông."
"............"
Nam nhân gật đầu, không khuyên nữa. Trong tay hắn lóe lên kim quang, rồi hắn cùng Chung Bình Chi biến mất không dấu vết.
Thốc U nấp sau cửa nãy giờ không dám thở mạnh, đợi họ đi rồi mới vội vàng chạy đến bên Chung Ẩm Chân: "A Chân tỷ tỷ, người đó là ai vậy?"
"Đó là sư phụ ta." Chung Ẩm Chân thở dài, "Người đến để khuyên ta rời đi."
Thốc U nghe thấy cụm từ "Tố Quang thành" từ miệng nam nhân kia. Nhưng nàng cũng không muốn Chung Ẩm Chân đi theo hắn. Vì nàng biết, Tố Quang thành chắc chắn là một nơi rất xa. Xa đến mức nếu Chung Ẩm Chân đi rồi, nàng sẽ không bao giờ gặp lại tỷ ấy nữa.
"Chung Bình Chi cứ thế đi theo hắn rồi sao?... Thôi kệ, đi thì đi. Cũng đỡ chướng mắt."
Nàng nắm lấy tay Chung Ẩm Chân, phát hiện tay tỷ ấy lạnh ngắt. Có lẽ, trước đại họa, tỷ ấy cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài —
Thốc U thương xót nâng tay tỷ ấy áp lên má mình.
"A Chân, tỷ đừng lo. Mặc kệ người khác thế nào, muội vĩnh viễn sẽ không rời bỏ tỷ."
Dù là liều c.h.ế.t mở đường m.á.u hay ở lại t.ử chiến với Tiên tộc, bỏ mạng tại đây, nàng cũng tuyệt đối không hai lời.
Chung Ẩm Chân xoa đầu nàng, cười nói: "Nhân lúc cơ quan và con rối chưa mất hiệu lực, muội mau triệu tập toàn bộ cư dân Vô Ưu Tập xuống địa cung đi. Bảo họ mang theo ít vật tư khẩn cấp, không cần nhiều nhưng không thể thiếu."
Trong địa cung có một trận pháp do Chung Ẩm Chân và Chung Bình Chi cùng vẽ. Nghe nói là không gian truyền tống trận. Nhưng ngoài việc Chung Bình Chi thỉnh thoảng sử dụng, đại trận xây như tế đàn này chưa từng dùng vào việc khác.
Hôm nay, nó lại trở thành cọng rơm cứu mạng.
Thốc U làm theo lời Chung Ẩm Chân. Trong mắt nàng, Chung Ẩm Chân gần như không gì không làm được. Có một đại trận không gian chuyển dời mấy ngàn người đi nơi khác thì có gì lạ? Còn chuyện Tiên tộc có truy sát hay không, đó là việc của ngày mai, qua ải này đã rồi tính.
Thốc U c.ắ.n răng, nguyền rủa liệt tổ liệt tông Tiên tộc trong lòng, rồi nhanh chóng dẫn dắt những người sống sót trốn vào sâu trong địa cung.
Chung Ẩm Chân cũng rất nhanh chạy tới. Lần cuối cùng, nàng mỉm cười từ biệt mọi người.
"Chư vị, Chung mỗ tam sinh hữu hạnh được gặp gỡ chư vị giữa hồng trần, cùng xây dựng nên tòa thành này..."
"Nhưng xin chư vị hãy nhớ kỹ: Tất cả những gì xảy ra ở Vô Ưu Tập, hãy coi như một giấc mộng. Từ nay về sau, những gì mắt thấy tai nghe ở đây, đời đời kiếp kiếp tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài."
Cư dân Vô Ưu Tập khóc lóc đồng ý. Họ khóc vì mất nhà, khóc vì thiện ác bất phân, trời đất bất công. Khóc vì nỗi hận thù cháy bỏng trong lòng nhưng đành bất lực để nó nguội lạnh như than tàn.
Từng nhóm người bước vào đại trận. Trận pháp này ẩn chứa huyền cơ, một khi khởi động, mọi người sẽ bị rải rác khắp Cửu Châu như sao rơi. Khi họ ẩn mình vào biển người mênh mông, chẳng khác nào giọt nước hòa vào đại dương, dù Tiên tộc có thần thông quảng đại cũng khó mà tìm ra tung tích.
Cuối cùng, chỉ còn lại Chung Ẩm Chân và Thốc U.
Thốc U nắm c.h.ặ.t t.a.y Chung Ẩm Chân, bất an hỏi: "A Chân, chúng ta đi đâu?"
Chung Ẩm Chân mỉm cười, cúi người vén tóc mái cho Thốc U, nói:
"Tiểu U, giờ đây muội đã học được thuật con rối, học được bao nhiêu thứ... Những bản lĩnh này đủ để muội đứng vững giữa loạn thế. Cho dù không có ta, muội cũng sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, đúng không?"
"...A Chân tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy?"
Giọng Thốc U vỡ vụn, khàn đặc. Nàng run rẩy cả người, trong mắt tràn đầy sự hoảng loạn và không dám tin.
"— Chung Ẩm Chân, tỷ nói đi! Rốt cuộc tỷ có ý gì?!"
Chung Ẩm Chân im lặng.
Thốc U siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, ngẩng đầu lên với vẻ mặt hung dữ nhưng nước mắt đã chực trào:
"Tỷ đi cùng muội. Đi ngay!"
"Tỷ định làm gì? Mọi người đều đi hết rồi, chẳng lẽ tỷ muốn ở lại chặn hậu một mình sao? Tỷ c.h.ế.t ở đây thì có ý nghĩa gì chứ?!"
"Tiểu U!" Chung Ẩm Chân đột ngột cao giọng, "Thứ chúng kiêng kỵ không chỉ là việc chúng ta biết chân tướng — mà còn là việc ta vẫn luôn nghiên cứu cách tiêu trừ ma khí. Trong loạn thế này, ta đã cứu chữa bao nhiêu người bị ma khí xâm nhiễm, chúng biết rõ ta hiểu biết về thứ đó đến mức nào..."
"Cho nên, từ khoảnh khắc vị Tiên Quân kia ngã xuống Vô Ưu Tập, ta đã không thể trốn thoát được nữa rồi."