Cùng lúc đó. Tại nơi đặt Phục Ma Chung.
Bầu trời vốn u ám bỗng trở nên tối sầm như bị tạt mực, đen kịt như muốn sụp xuống, đè nát cả thế giới. Sâu trong tầng mây, ẩn ẩn có lôi quang chớp động.
Đó là... thiên lôi chứa đựng sức mạnh của Thiên Đạo.
Dưới Phục Ma Chung, Tuế Uyên đang bị kiếp hỏa thiêu đốt từ từ ngẩng đầu, xiềng xích trên cổ kêu leng keng theo cử động của hắn. Trong đôi mắt đỏ ngầu tĩnh mịch dường như thoáng hiện một tia nghi hoặc.
Mấy ngàn năm bị kiếp hỏa tra tấn đã khiến thần trí hắn không còn minh mẫn, hắn chỉ cố gắng chống đỡ bằng chút tinh thần còn sót lại để chờ đợi "cơ hội ra ngoài" mà Thốc U nhắc đến. Ai có sức mạnh to lớn đến mức đập vỡ Phục Ma Chung cứu hắn ra, hắn không còn sức để suy nghĩ, và cũng đã từ bỏ việc suy nghĩ...
Nhưng dẫn thiên lôi đến đây là thao tác gì vậy? Chút thiên lôi cỏn con có thể làm tổn hại Phục Ma Chung sao?
Sau đó, từ xa xa, hắn nhìn thấy một cột sáng xuyên thủng trời đất.
Không, gọi là cột sáng có lẽ không chính xác. Đó không chỉ là một cột sáng, mà xung quanh còn có lôi quang cuộn trào như cơn lốc, điên cuồng cày xới mặt đất lao tới.
Tuế Uyên: "......"
Hắn chưa từng thấy sự tồn tại nào hút "thù hận" của Thiên Đạo hơn cả Ma tộc.
Khi người đó bay lại gần, hắn mới miễn cưỡng nhìn rõ, là một cô nương trẻ tuổi. Nàng đạp linh kiếm, tà áo tung bay trong gió, nụ cười cực kỳ ngông cuồng.
Nàng bay trước, thiên lôi đuổi theo sau. Rõ ràng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ chậm một bước là tan xương nát thịt, vậy mà nàng lại nhẹ nhàng tiêu sái như đang đi dạo.
Giữa thiên địa đen kịt, nàng như một bông tuyết tinh khôi, hay một mảnh trăng mỏng manh, cứ thế nhẹ nhàng đáp xuống —
Rồi dừng lại ngay trên Phục Ma Chung.
Ầm!!!
Thiên lôi không chút lưu tình giáng xuống, trong nháy mắt chiếu sáng rực rỡ cả trăm dặm như ban ngày.
Và Tuân Diệu Lăng cũng không đứng yên chịu trận. Thần Khí màu vàng kim trong tay nàng lóe sáng, người đã thoát khỏi phạm vi công kích của thiên lôi. Vài tia điện quang b.ắ.n ra ngoài bị nàng phất nhẹ tay gạt đi, đến sợi tóc cũng không tổn hại.
Đoàng —
Lôi quang chạm đất, tiếng chuông ngân vang.
Trên kết giới bao quanh Phục Ma Chung xuất hiện một vết nứt rõ rệt.
Cách lớp kết giới trong suốt, Tuân Diệu Lăng đối mặt với bóng người đang bị biển lửa vây quanh. Tóc trắng dài, làn da màu đồng cổ, đôi mắt như hai vũng m.á.u đỏ lòm.
Thư Sách
Ừm, đúng là Ma Chủ Tuế Uyên rồi.
Xét thấy nàng vừa g.i.ế.c hai tiên quân ở Quy Tàng Tông, nàng cần gấp rút chuyển sự chú ý của Thiên Đình từ Quy Tàng Tông sang phía Ma tộc. Dù sao sớm muộn gì nàng cũng phải lôi Tuế Uyên ra. Thiên lôi đã "có lòng" giúp sức, nàng cũng đỡ tốn chút công sức.
Thiên lôi điên cuồng vẫn tiếp tục giáng xuống, như muốn bù lại tất cả những lần lôi kiếp mà Tuân Diệu Lăng đã bỏ lỡ trước đó. Từng đạo điện quang không ngừng đ.á.n.h xuống, va chạm dữ dội vào Phục Ma Chung.
Rầm!
Lại một đạo thiên lôi đ.á.n.h xuống, kết giới trên mặt Phục Ma Chung vỡ tan tành. Ma khí đen kịt bốc lên ngùn ngụt.
Hai tay Ma Chủ đột ngột phát lực, xiềng xích quấn quanh người bị kéo căng kêu "keng keng". Những xiềng xích đó dường như còn muốn giam cầm hắn, nhưng không thắng nổi sức mạnh trâu bò của Ma Chủ, đành bất lực đứt lìa khỏi da thịt, kéo theo từng mảng m.á.u tươi.
Hắn toàn thân tắm máu, vận hết ma lực húc mạnh vào Phục Ma Chung.
Uỳnh một tiếng —
Phá chuông mà ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong chốc lát, ma khí cuồn cuộn, bầu trời đỏ rực như biển m.á.u sôi sục.
Lúc này, thiên lôi đổi hướng, không còn vội vã đuổi theo Tuân Diệu Lăng nữa mà quay sang bổ vào đầu Ma Chủ.
Tuân Diệu Lăng: "............"
Đôi khi Thiên Đạo biểu hiện thật giống một kẻ thiểu năng. Có lẽ là do ý chí muốn diệt trừ Tuân Diệu Lăng của Thần Hoàng và ý chí muốn trấn áp Ma tộc của Thiên Đạo đang đ.á.n.h nhau chăng.
Đột nhiên.
Trên bầu trời bỗng sáng lên một mảng sao trời.
Không... Đó không phải sao, mà là ngàn vạn mũi tên vàng kim lấp lánh đang vận sức chờ phát động. Như một dải ngân hà trải rộng, sát khí bức người khiến ngay cả tiếng gió trong thiên địa cũng phải im bặt.
Tiên Đế cao ngạo đứng trên mây, phảng phất hòa làm một thể với bầu trời rực rỡ. Trong tay hắn, dây cung phát sáng đã được kéo căng như trăng rằm, phát ra tiếng ong ong trầm thấp. Đôi mắt vàng kim lạnh lùng hờ hững vượt qua khoảng cách xa xôi, khóa chặt mục tiêu bên dưới —
Ma Chủ Tuế Uyên, và Tuân Diệu Lăng.
Tuế Uyên vừa phá chuông ra ngoài, toàn thân hắc khí lượn lờ, trông giống một con quái vật đầy thương tích.
Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm Tiên Đế: "Xạ Nhật Cung..."
Hắn không quay đầu nhìn Tuân Diệu Lăng, chỉ khẽ di chuyển một chút. Vừa khéo che chắn toàn bộ thân hình Tuân Diệu Lăng sau cái bóng cao lớn của mình.
Tuân Diệu Lăng: "...?"
Giọng Tuế Uyên khàn đặc như bị giấy nhám mài qua, trầm đục thốt ra mấy chữ: "Đi đi. Ngươi không tránh được mũi tên của Xạ Nhật Cung đâu."
Sao nào, cây cung này là vũ khí "bách phát bách trúng" theo khái niệm à?
Tuân Diệu Lăng dửng dưng: "Ngươi đã bảo ta không tránh được tên của hắn. Vậy giờ ta chạy trốn, hắn b.ắ.n tên ra, chẳng phải ta vẫn bị găm thành nhím sao?"
"......"
Thế là Tuế Uyên câm nín.
Tuân Diệu Lăng thầm mắng: Tên Ma Chủ này trông có vẻ ngốc ngốc.
Đúng lúc này. Không trung vang lên tiếng tên réo.
Không phải một mũi, mà là ngàn vạn mũi tên vàng kim, hợp thành dòng lũ kim sắc, b.ắ.n xuống hai người!
Cùng lúc đó, ma khí quanh người Tuế Uyên bạo trướng, ngưng tụ thành hộ thuẫn, rõ ràng muốn lấy cứng đối cứng, so tài cao thấp với Xạ Nhật Cung của Tiên Đế.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tuân Diệu Lăng tế ra một vòng Thần Khí khắc đầy hoa văn bí ẩn —