Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 245: A Sửu và Thương Lẫm



Mấy hiệp trôi qua, Thương Lẫm trưởng lão đã nói đến khô cả họng. Hắn kể lể đầu đuôi câu chuyện, tâm sự hành trình của mình, thậm chí nịnh hót Quy Tàng Tông một tràng dài, nhưng đối phương vẫn chỉ duy trì nụ cười mỉm, không ngừng lặp lại lời hắn nói. Giọng điệu thì du dương như đang hát, ra vẻ cảm khái lắm, nhưng tuyệt nhiên không tiết lộ nửa chữ thông tin nào.

Thương Lẫm sa sầm mặt: "Vị tiểu hữu này, nếu ngươi không muốn dẫn đường thì cứ nói thẳng. Có cần thiết phải trêu chọc ta như vậy không? Ngươi... rốt cuộc có phải đệ t.ử Vô Ưu Phong không đấy?"

Lần này đối phương không nhại lại lời hắn nữa. Có vẻ như đã chạm đến từ khóa nào đó.

Đôi mắt thiếu niên sáng lên, đáp: "Ta tên là A Sửu. Là tạp dịch mới đến của Quy Tàng Tông — ta rất giỏi quét rác!"

Nói rồi, thiếu niên hưng phấn giơ hai tay lên, sau lưng đột nhiên mọc ra bốn cái chổi, bắt đầu điên cuồng quét rác với tư thế cuồng nhiệt.

Thương Lẫm: "...!"

Nó thế mà lại là một con rối?

Phái một con rối ra ứng phó, qua loa tắc trách, lại còn trêu chọc khách, đây là đạo đãi khách của Quy Tàng Tông sao?!

Thương Lẫm trưởng lão phẫn nộ khiếu nại lên chỗ Phi Quang Tôn giả.

Lần này Tôn giả trả lời rất nhanh: "Cái gì? Quy Tàng Tông ta tắc trách với khách? Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bừa nhé. Con rối nhà người ta đang quét đất đàng hoàng, là ông tự tiện sấn vào bắt chuyện, lôi kéo nó tám chuyện cả buổi. Vốn dĩ có đệ t.ử đi qua định ngăn cản, nhưng thấy ông nói hăng say quá, còn tưởng ông dạo này áp lực lớn cần tìm con rối để trút bầu tâm sự, suy đi tính lại mới không nỡ làm phiền đấy."

Thương Lẫm trưởng lão: "Đã vậy, Tôn giả có thể gặp ta một lần không?!"

Phi Quang Tôn giả: "Bận, không rảnh."

Sau đó cắt đứt liên lạc. Thương Lẫm trưởng lão tức đến mức suýt hiện nguyên hình.

Trong khi Thương Lẫm trưởng lão lùng sục khắp nơi tìm Khương Tiện Ngư và Thiếu Ngu, thì hai người này lại không hẹn mà cùng trốn đến chỗ Tuân Diệu Lăng.

Tuân Diệu Lăng đang chơi đùa với thần thú Ly Tinh. Nhưng cả Khương Tiện Ngư và Thiếu Ngu đều không hợp bát tự với con thần thú này, chỉ đành đứng xa xa nhìn.

Khi Tuân Diệu Lăng chơi mệt, họ liền xúm lại bưng trà rót nước, đút điểm tâm cho nàng.

Tuân Diệu Lăng nhìn hai người, nghi hoặc hỏi: "Dạo này việc học ở Vô Ưu Phong nhẹ nhàng vậy sao?"

Khương Tiện Ngư mặt không đổi sắc: "Sư phụ dạo này bận rộn tận hiếu trước mặt sư tổ, việc lớn nhỏ trong Vô Ưu Phong đều đổ lên đầu ta, phiền muốn c.h.ế.t. Ta ném hết cho các trưởng lão khác rồi."

Thiếu Ngu thì dính người: "Tỷ tỷ, cái lão trưởng lão mắt hung dữ trong tộc chúng đệ lại tìm đến rồi. Đệ sợ lắm..."

Tuân Diệu Lăng "ờ" một tiếng, trong đầu chỉ nghĩ: Bao giờ Tống sư bá mới sửa xong kiếm cho mình nhỉ?

 

Trong T.ử Vi Cung, đèn lưu ly chiếu rọi cả căn phòng rực rỡ sắc màu. Tiếng đàn sáo du dương êm ái. Cảnh yến tiệc linh đình kéo dài từ ngày sang đêm, gần như không ngớt.

— Từ khi Tuân Diệu Lăng trở về nhân gian, Tạ Hành Tuyết sống lại đến nay, yến tiệc tiếp đãi khách khứa của Quy Tàng Tông chưa bao giờ dứt.

Nguyên nhân thứ nhất là Tuân Diệu Lăng đã trở thành đệ nhất nhân tam giới hàng thật giá thật, Tiên Minh không đoán được tâm tư của nàng nên vội vã đến "bái sơn", nhân tiện vô số tông môn khác cũng đổ xô đến lấy lòng Quy Tàng Tông. Nguyên nhân thứ hai là chuyện Tạ Hành Tuyết sống lại, rất nhiều tông môn phái người đến thỉnh giáo xem rốt cuộc hắn làm thế nào để sống sót từ Thệ Trần Xuyên.

Thực tế, những người đến hỏi thăm đa phần là các tông môn có người phi thăng trở về.

Thiên hồn trở về vốn là chuyện vui. Nhưng những thiên hồn này không thể tồn tại quá lâu, chẳng mấy chốc sẽ tan hết tu vi, trọng nhập luân hồi. Đối với người tu tiên, chút thời gian còn lại đó thực sự quá ngắn ngủi.

Nhưng đối với chuyện này, Tạ Hành Tuyết cũng lực bất tòng tâm. Rốt cuộc hắn đã chủ động tách ba hồn của mình ra trước khi phi thăng. Nếu không có nước đi này, giờ hắn cũng chẳng khác gì những thiên hồn kia.

Hiện tại Tạ Hành Tuyết thiếu một hồn, tuy có thực thể nhưng không được coi là thực sự sống. Hắn còn lại bao nhiêu thọ nguyên, mấy trăm năm hay mấy ngàn năm? Không ai biết được.

Trong bữa tiệc, Phi Quang Tôn giả Yến Anh tìm một góc vắng vẻ để lười biếng, tiện tay lôi cả Từ Vũ Tôn giả Tần Thái Sơ đi cùng. Nàng rót rượu cho mình và Tần Thái Sơ, thuận tay làm một chú pháp chống nghe trộm, rồi hạ giọng hỏi:

"...Chuyện kia, sư tôn tính thế nào?"

Tần Thái Sơ thở dài nhìn chén rượu, khuôn mặt xinh đẹp ung dung thường ngày giờ thoáng nét u sầu: "Vẫn chưa quyết định đâu."

Yến Anh nhíu mày: "Ta chỉ có thể nói, con người sinh ra đã có ba hồn, đủ ba hồn mới là người hoàn chỉnh."

Tần Thái Sơ cân nhắc một lát rồi đau đầu nói: "Đạo lý là vậy. Nhưng tính tình Lục sư đệ và sư tôn hoàn toàn khác nhau. Nếu ba hồn thực sự dung hợp... Đến lúc đó, không biết sẽ ra sao nữa."

Xét về tu vi và lịch duyệt của Tạ Hành Tuyết, việc dung hợp ba hồn đương nhiên có lợi cho hắn. Nhưng Tạ Chước (nhân hồn) đã sống độc lập trên đời hơn bảy trăm năm. Lúc này bắt hắn dung hợp với chủ thể... Vậy sau này, trên đời còn có người tên "Tạ Chước" nữa không?

Đông Thần Đạo Quân ân trọng như núi với các đồ đệ, điều này không cần bàn cãi. Nhưng mấy trăm năm qua, tình nghĩa đồng môn giữa họ và Tạ Chước cũng không phải giả dối — đặc biệt là Đại sư huynh Huyền Minh Tiên Tôn, người đã nuôi dưỡng Tạ Chước như em ruột. Nếu cuối cùng Tạ Chước biến mất, e là Huyền Minh Tiên Tôn sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

Vì thế, vấn đề này ai cũng giữ trong lòng, không dám nhắc tới. Cứ thế im lặng chờ xem Tạ Hành Tuyết và Tạ Chước quyết định ra sao.

Nhưng bao nhiêu ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn giậm chân tại chỗ.

Tạ Hành Tuyết ngồi cao trên đài, vẫn là dáng vẻ uy nghiêm sương gió bất xâm, chẳng mảy may để ý đến việc mình còn một nhân hồn lưu lạc bên ngoài. Còn Tạ Chước thì trốn biệt trong động phủ, tiệc tùng linh đình mấy ngày nay hắn cũng không ló mặt. Biết bao kẻ đỏ mắt muốn nịnh nọt sư tôn của Tuân Diệu Lăng bằng đủ loại thiên tài địa bảo mà tìm mãi chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Hai người cứ thế giữ thế "vương không gặp vương".

Nhưng là y đạo thánh thủ, Tần Thái Sơ biết, có lẽ không phải họ không muốn gặp, mà là không thể gặp. Dung hợp ba hồn là bản năng. Một khi tiếp xúc, có thể sẽ xảy ra những chuyện ngoài tầm kiểm soát. Giữ khoảng cách là cách an toàn nhất trước khi đưa ra quyết định.

Yến Anh cụp mắt trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Có ai hỏi qua ý kiến của A Lăng chưa?"

Nàng nói chuyện xưa nay thẳng thắn, nhưng lần này lại đ.á.n.h trúng trọng tâm.

Người khác có thể không biết, nhưng các trưởng lão Quy Tàng Tông đều nhìn rõ. Hiện tại người có thể tác động đến quyết định của Tạ Chước và Tạ Hành Tuyết nhất, không ai khác chính là Tuân Diệu Lăng. Suy nghĩ của nàng ảnh hưởng trực tiếp đến thái độ của hai người họ.

"A Lăng chắc chưa nghĩ nhiều đến thế đâu." Tần Thái Sơ nói, "Cứ cho họ thêm chút thời gian đi. Không vội."

...

"Đã bảo đúc lại kiếm gãy cần thời gian mà. Con gấp cái gì?"

Bên lò đúc kiếm, Tống Thức Diêm không nhịn được gắt lên.

Mấy hôm trước, Tuân Diệu Lăng đưa cây cung Xạ Nhật của Tiên Đế cho hắn, bảo đây là thiên ngoại vẫn thiết (sắt thiên thạch) hắn cần.

Tống Thức Diêm nhìn mà trợn tròn mắt.

Vẫn thiết cũng chia năm bảy loại, thứ hắn cần chỉ là loại bình thường nhất. Đương nhiên, "bình thường" ở đây cũng là trân quý hiếm có. Nhưng so với khối thượng cổ vẫn thiết mà Tuân Diệu Lăng mang đến, thì đúng là gặp sư phụ...

Đây là vũ khí của Tiên Đế, trải qua bao năm chinh chiến, thậm chí từng uống m.á.u thần minh. Thần lực, tiên lực, sát khí vương vấn trên đó đều không phải thứ dễ xử lý. Muốn luyện nó về hình thái ban đầu tốn rất nhiều công sức. Nếu cứ thế dùng để vá Tức Tâm Kiếm, chỉ tổ biến thanh kiếm thành một món vũ khí đầy lệ khí.

Nhưng hắn biết Tuân Diệu Lăng coi trọng Tức Tâm Kiếm thế nào. Theo lời nàng, mấy ngày nay tỉnh dậy không thấy kiếm bên cạnh, nàng phải ngẩn ngơ một lúc lâu mới quen được.

Tống Thức Diêm hiểu rõ bệnh chung của kiếm tu. Trước đây khi bảo dưỡng tiên kiếm cho Yến Anh, nàng ta cũng y hệt thế này — cả ngày đứng ngồi không yên như khỉ, hễ gặp hắn là mắt sáng như đèn pha, mở miệng là hỏi "Kiếm của ta thế nào rồi". Lúc đó Tống Thức Diêm cứ có cảm giác chột dạ vô cớ. Người biết chuyện thì hiểu hắn đang làm phúc bảo dưỡng binh khí, kẻ không biết lại tưởng hắn là tên cuồng đồ to gan cướp kiếm của người ta.

Từ đó, Tống Thức Diêm lập quy tắc: Ai nhờ đúc kiếm, sửa kiếm đều cấm hỏi câu "Kiếm thế nào rồi". Là tông sư khí tu, hắn sẽ tự báo giờ giao hàng chuẩn xác, đến giờ cứ việc tới lấy.

Nhưng quy tắc này không áp dụng được với Tuân Diệu Lăng.

Nàng không hỏi về kiếm, nhưng cứ đến giờ khai lò là nàng lại xách ghế nhỏ ra ngồi chầu chực, mắt mở to thao láo nhìn chằm chằm từng động tác của hắn.

Thực ra trước đây Tống Thức Diêm cũng từng thử dạy Tuân Diệu Lăng chút nghề, cho nàng xem quá trình đúc kiếm. Nhưng khổ nỗi, lần nào nàng xem xong cũng phá cảnh; lần nào phòng tinh luyện của hắn cũng gặp tai ương.

Tống Thức Diêm sắp sang chấn tâm lý rồi. Cho nên, hắn từ chối việc bị Tuân Diệu Lăng nằm vùng giám sát không kể ngày đêm như thế này.

"Kiếm của con gãy rồi, ta làm gì được nó chứ? Đến lúc xong tự khắc nó sẽ tốt." Tống Thức Diêm cau mày xua đuổi, nhưng giọng điệu vẫn như dỗ trẻ con, "Đi đi, rảnh rỗi thì đi tìm sư phụ con ấy. Đừng quấy rầy ta."

Tuân Diệu Lăng: "......"

Thế là nàng bị đuổi khỏi Nguy Nguyệt Phong.

Vỗ vỗ bụi đất không tồn tại trên váy, Tuân Diệu Lăng quyết định nghe lời Tống sư bá, đi thăm sư phụ.

"Sư phụ —"

Nàng đi thẳng vào động phủ của Tạ Chước không chút trở ngại.

Thư Sách

Tạ Chước mấy ngày nay đóng cửa trốn trong động phủ, treo biển "Miễn làm phiền", ai đến cũng không gặp, nhưng "ai" ở đây rõ ràng không bao gồm Tuân Diệu Lăng. Động phủ của Tạ Chước đối với nàng chẳng khác nào nhà mình.

Quả nhiên, Tạ Chước cảm ứng được nàng đến, cũng chẳng ngạc nhiên.

Hắn đang dựa vào sập, lơ đãng nghịch bàn cờ, như đang tự đ.á.n.h cờ với chính mình. Thấy Tuân Diệu Lăng vào, hắn theo bản năng đẩy bàn cờ sang bên, định nhường chỗ cho nàng. Nhưng ngón tay vừa chạm vào mép bàn cờ, ngẩng lên thì thấy người đã ngồi xuống ngay trước mặt.

Khuôn mặt nàng tinh tế mỹ lệ, làn da trắng ngần như ngọc, hàng mi rung động như phủ một lớp ánh sáng mỏng manh. Khi cười lên, đẹp đẽ như một giấc mộng.

Tạ Chước thoáng ngẩn người, nét mặt dịu đi. Hắn nhanh chóng khôi phục vẻ lười biếng thường ngày.

"Sao thế, lại bị Tống sư bá đuổi ra à?"

"Vâng." Tuân Diệu Lăng buồn bực, "Tống sư bá thật lạnh lùng vô tình."

"Đừng nói thế. Tống sư bá con cũng là người tốt."

"Con biết, người khẩu xà tâm phật mà. Dù sao người giúp con bao nhiêu lần cũng chưa từng thu một đồng linh thạch nào."

Hai người tán gẫu vài câu, Tuân Diệu Lăng chuyển chủ đề sang Tạ Chước.

"Sư phụ, người mấy ngày không ra khỏi động phủ rồi, không thấy buồn sao?" Dù Tạ Chước không thích náo nhiệt, nhưng thế này thì tự kỷ quá rồi.

"Cũng bình thường." Tạ Chước không trả lời thẳng, "Ta thấy là con đang chán thì có."

"......"

"Từ bỏ cơ hội thành thần, hối hận không?"

Chuyện Thiên Đạo mời nàng thành thần, Tuân Diệu Lăng chỉ kể cho Tạ Chước nghe. Hiện tại, tu vi của nàng đã đạt đỉnh giới này. Ma tộc đã yên, Thiên Đình trên đầu cũng không còn. Thiên Đạo giờ là người quen, lôi kiếp cũng chẳng tìm đến nàng nữa. Cửu Châu thái bình, tứ hải yên ổn.

Nhưng Tạ Chước lại nghĩ, với một người từ chối thành thần, những ngày tháng thế này liệu có nhàm chán không?

Tuân Diệu Lăng lắc đầu.

"Con không hối hận."

Nàng do dự một chút rồi thở dài: "Chỉ là, sau ngày hôm đó, con thi thoảng lại nghĩ: Nếu con đồng ý thành thần, liệu có thể tìm cách về nhà được không..."

Tạ Chước không hiểu: "Cái gì?"

"Không, không có gì ạ."

Tuân Diệu Lăng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nàng thuận thế ngả người về phía trước, tự nhiên ôm lấy eo Tạ Chước, áp má vào n.g.ự.c hắn.

"Sư phụ, người an ủi con chút đi."

Giọng điệu bình thản, gần như không nghe ra là đang làm nũng. Nhưng Tạ Chước lại theo bản năng bắt được cảm xúc của nàng. Trong lòng nàng đang có chút buồn bã.

Tạ Chước không nói gì, chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Tạ Chước nhắm mắt lại. Mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối trong chớp mắt.

Hắn như lạc vào một không gian không ánh sáng, không gió, dưới chân là mặt nước đen ngòm vô tận, phẳng lặng như gương, toát lên sự tĩnh mịch cô độc.

Một người ôm kiếm đứng ở đầu kia mặt nước, nhìn hắn.

Là Tạ Hành Tuyết.

Không phải luồng địa hồn mang theo ký ức năm xưa. Mà là bản thể thực sự.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

Giữa hè.

 

Điều hòa thổi gió mát rượi, dưa hấu ướp lạnh bổ đôi.

 

Một chiếc thìa múc xuống, phát ra tiếng "xoẹt" giòn tan.

 

"Tiểu Ngọc, ba mẹ đi đây. Cơm trưa con tự lo nhé, dưa hấu lạnh đừng ăn nhiều quá kẻo đau bụng."

 

"Biết rồi mà mẹ, hai người cứ yên tâm đi!"

 

Tuân Uẩn Ngọc ôm nửa quả dưa hấu, ngậm thìa, ngồi trước máy tính.

 

Nàng vừa thi đại học xong, cuộc sống đã thay đổi một trời một vực. Trước kia bị cấm chơi điện thoại, máy tính quá lâu, giờ thì được xõa thoải mái.

 

Tuân Uẩn Ngọc xúc một miếng dưa, một tay click chuột mở màn hình.

 

Hôm trước nàng tải một mini game từ diễn đàn, nghe nói là tập hợp đủ thể loại từ cốt truyện, mô phỏng, làm ruộng, kinh doanh đến chiến đấu, tên là "Trình mô phỏng cuộc đời tu tiên bá đạo".

 

Tuân Uẩn Ngọc: "Để xem bá đạo đến mức nào."

 

Click vào gói cài đặt.

 

Tốc độ cài đặt cực nhanh, thanh tiến độ vọt một cái lên 99%, suýt chút nữa làm treo luôn con laptop chơi game cấu hình khủng của nàng.

 

Nhưng chẳng hiểu sao, 1% cuối cùng cứ ì ạch mãi không xong, load cả đêm.

 

Tuân Uẩn Ngọc: "?"

 

Bộ đang kết nối trực tiếp với lỗ sâu vũ trụ hay sao mà lâu thế?

 

Đến ngày hôm sau, cuối cùng cũng cài xong.

 

Nàng mở game lên.

 

Hả? Đồ họa kinh diễm, tạo hình tinh xảo, phong cách tuyệt mỹ, bản đồ liền mạch đâu?

 

Chẳng có gì cả.

 

Cảm giác chỉ là một cái game pixel bình thường.

 

Tuân Uẩn Ngọc: "............"

 

Thôi kệ. Game pixel cũng từng có siêu phẩm như Stardew Valley mà. Không nên trông mặt mà bắt hình dong.

 

Cứ chơi thử xem sao.

 

Cá âm dương đen trắng xoay tròn một lúc, nàng vào phần tạo nhân vật.

 

Thật sự là quá... đơn sơ! Ngoài họ tên, giới tính, nơi sinh có thể chọn, còn lại ngay cả hình đại diện cũng không có!

 

Nàng giật giật khóe miệng, đặt tên là "Tuân Diệu Lăng", chọn giới tính, còn lại chọn "Ngẫu nhiên" hết rồi vào game.

 

Vào game thì thấy cũng ổn. Nhạc nền, hình minh họa, CG đều có đủ. Lại còn là phong cách vẽ tay cổ trang, mang lại cảm giác ấm áp.

 

...

 

【 Trình mô phỏng cuộc đời tu tiên bá đạo 】

 

Chào mừng bạn đến với trò chơi!

 

【 0 tuổi 】

 

Bạn đã ra đời.

 

Nơi sinh: Cửu Châu đại lục · Thị trấn bình thường.

 

Gia cảnh: Mẹ làm thợ thêu, cha là thầy đồ dạy học. Tuy không giàu sang phú quý nhưng cũng cơm áo không lo.

 

【 Kích hoạt sự kiện: Trời sinh lệ chất 】

 

(Dung mạo ban đầu >90) Vẻ đẹp tuyệt trần của bạn khiến cha mẹ kinh ngạc! Họ không dám tin mình lại sinh ra được đứa con đáng yêu thế này! Cả thôn cũng xôn xao vì sự ra đời của bạn!

 

【 Thay đổi thuộc tính 】

 

Hảo cảm của cha mẹ tăng mạnh; Hảo cảm của dân làng tăng mạnh; Danh vọng người chơi: +1

 

...

 

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh chibi của "Tuân Diệu Lăng".

 

Quả thực rất đáng yêu... Uẩn Ngọc nghĩ. Nhưng sao cứ thấy quen quen nhỉ? Hình như giống hệt mình hồi nhỏ.

 

...

 

【 Kích hoạt sự kiện: Nguy cơ phá sản 】

 

Do chỉ số sức khỏe quá thấp (Thể chất