Ta hỏi Mộ Dung Tuyết: “Bọn họ đâu? Không về cùng chúng ta sao?”
Mộ Dung Tuyết mắt đã đỏ hoe, sớm chẳng còn chút phóng khoáng như thiếu nữ thuở xưa, nàng xoay người bước ra ngoài cửa: “Ta đi báo cho A Ninh, tỷ hôn mê bao năm, nàng lo lắng không thôi.”
Một đôi vuốt nhỏ mềm mại nắm chặt tay ta, tiểu hồ ly lắc đầu ngoe nguẩy, chỉ tay lên trời: “Sư thúc, ngài là hỏi phụ thân sao? Nương nói, họ ở trên trời.”
Ta đem thân hình nhỏ bé của nó ôm vào lòng, khóc không thành tiếng.
Nó êm ái cất giọng: “Sư thúc, nương nói, phụ thân sợ người nhất, cũng thương người nhất, người đừng khóc.”
24 (Phàn Ngọc ngoại truyện)
Ta là Phàn Ngọc, ta có rất nhiều thân phận: cẩm y vệ trong cung giết người vô số, thái tử hồ tộc, tiểu sư đệ duy nhất cũng tuấn tú nhất của sư tỷ, lại là người trong lòng công chúa.
Sinh ra trong hồ tộc, ta vốn tính tình ương bướng, từ nhỏ chẳng muốn cùng huynh đệ tranh đoạt đại quyền.
Bèn xuống phàm trần, bởi ham chơi mà bị người truy sát, sau bị sư tỷ phát hiện, vụng trộm mang về Bồng Lai, trở thành tiểu đồ đệ dưới trướng sư phụ.
Sư tỷ thường cho rằng, ta xuống phàm một chuyến, thứ khó buông bỏ nhất hẳn là ân tình thu dưỡng truyền thụ của sư phụ, nhưng thực ra ta khó buông bỏ nhất là tỷ ấy.
Thuở mới đến Bồng Lai, ta nghịch ngợm biếng học, thường gây chuyện trong Các, mỗi lần sư phụ muốn phạt, tỷ đều chắn trước mặt ta, thay ta chịu phạt, hoặc cùng ta chịu phạt.
Ở quê hương, ta chưa từng biết thế nào gọi là tình huynh muội. Bọn họ mang ý cười đến gần ta, nhưng lúc ta trao chân tâm, liền cho ta một đao chí mạng.
Ngay cả mẫu thân ta, dốc hết tâm kế gả cho phụ thân, sinh hạ ta, cũng chỉ vì muốn ta tranh đoạt cơ hội thống lĩnh tộc nhân.
Nhưng sư tỷ thì khác, nàng chưa bao giờ bức ta làm điều gì, nàng thường nói: “Sư đệ, chúng ta sống lâu hơn phàm nhân, có thể làm được rất nhiều việc, nếu ngươi mệt thì hãy nghỉ một chút.”
Rồi sau lưng lén lút luyện công, để đến khi sư phụ khảo nghiệm, bị một trận trách mắng.
Ta cũng vụng trộm học theo, cùng nàng ngấm ngầm tranh đấu, mong vượt lên.
Khi đến Nam Giang bái kiến sư thúc, sư tỷ cùng sư thúc đóng cửa mật đàm, ta cùng Văn Triệt sớm đã nghe lén.
Ta biết tính tỷ tỷ, cho dù cùng ngọc bội đồng mệnh cũng quyết chẳng chịu để chúng ta che chở.
Ngay từ khi chuyện ở Nam Giang xong xuôi, ta đã gửi tin cho gia gia, chỉ chờ thời cơ chín muồi, diễn một vở kịch.
Nhưng ta không ngờ, lần trở về này, lại là lần biệt ly cuối cùng với công chúa.
Công chúa, nàng phải sống thật tốt.
25 (Văn Triệt ngoại truyện)
Ta là kẻ cuối cùng trong tộc dị đồng, mẫu thân của Bạch Xu – Bạch Phượng, vốn là tộc nhân của ta.
Vạn năm trước, trời đất hỗn độn, bà được ngọc bội nhận chủ, cứu giúp thương sinh rồi linh lực hao tận, cùng nhị đệ tử Bồng Lai là Ngọc Đồng có mối thâm tình, sinh ra Bạch Xu.
Huyền Cơ là nữ đệ tử duy nhất của Bồng Lai, từ khi nhập môn đã được sủng ái tận trời, nàng hận Bạch Phượng thấu xương, liền câu dẫn Ngọc Đồng, đoạt ngọc bội, bức Bạch Phượng phải tự bạo nguyên thần.
Về sau, Ngọc Đồng bị trục xuất khỏi sư môn, Bạch Xu dưới tay Huyền Cơ mà chịu khổ mấy trăm năm.
Nàng mấy lần muốn Bạch Xu khởi động ngọc bội, nhưng chẳng thành, chỉ đành từng bước mưu tính.
Ta phụng lệnh mẫu thân nàng, âm thầm bảo hộ nàng suốt mấy trăm năm, khi nàng còn nhỏ từng nói một câu: “Văn Triệt ca ca, ngày sau muội muốn chọn huynh làm phu quân.”
Không ngờ, trước khi Huyền Cơ mất tích, đã phong bế ký ức trong đầu nàng, gặp lại ta thì trở nên lạnh lẽo xa cách.
Sư phụ cùng Huyền Cơ tuy là đồng môn nơi Bồng Lai, nhưng đạo tu bất đồng, một bên là cơ quan pháp thuật, một bên là huyền môn đại đạo, nhiều việc dù người biết, cũng vô phương cứu chữa.
Đã là thiên mệnh, quỷ thần cũng khó xoay.
Thế là ta coi như chẳng hay biết, đem lời Huyền Cơ viết, trao cho nàng trong hoàng cung.
Lúc mới vào Tây Giang, nàng từng hỏi ta, nếu nàng chết đi, liệu có thể hóa tiên hay không.
Nàng không biết, nàng vốn là thân bất tử.
Bởi vì có ta, liền chẳng đến lượt nàng phải chết.
Nàng hộ sinh linh, ta hộ nàng.
(Chính văn hoàn)