Ta xoay đầu trợn mắt, rồi lại quay lại hướng Bành Nhiễu mà khách khí:
“Tại hạ quả thực có chút thuật pháp, cũng may mắn từng vì Thánh thượng và Công chúa dốc sức.”
Thị vệ lúng túng thu hồi trường kiếm.
Bành Nhiễu gật đầu, liền hướng Mộ Dung Tuyết hành lễ.
Phiền toái, quả thực quá phiền toái.
8
Chúng ta từ chối lời mời của Bành Nhiễu, trở về khách điếm. Vụ án này vẫn chưa tìm ra thủ phạm, nhưng trực giác của ta mách bảo, nhất định có mối quan hệ mập mờ chẳng thể nói rõ với Mạnh Tra.
Vài ngày trước ở bến thuyền mua cá tôm gửi nhờ nơi sư thúc, lúc rời đi lại quên mang theo. Không biết là ông ăn hết rồi hay chưa?
Mộ Dung Tuyết nhao nhao đòi ăn, Phàn Ngọc tuy ngoài miệng nói chẳng đi, nhưng hành động lại không hề chậm trễ.
Suốt chặng đường này, ta hiểu, hắn cũng động tâm với Mộ Dung Tuyết.
Chờ việc Nam Giang xong xuôi, liền để hắn trở về hồ tộc.
Từ nay, nguyện cầu vĩnh viễn bình an, không còn gặp gỡ.
Ngày ấy ta đã từ miệng sư thúc biết được, chính ta là chủ nhân của ngọc bội kia.
Trên thân ta, ràng buộc tính mệnh của hết thảy sinh linh thiên hạ.
Chỉ khi ta và ngọc bội đều vỡ nát, vạn vật đồng sinh, thế gian mới được thái bình.
Nhìn bóng hai người phía trước đang nhảy nhót, ta càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
Bỗng Mộ Dung Tuyết quay đầu nắm tay ta, cười như hoa:
“Sư tỷ! Hạt ngọc kia chẳng phải đã bị tỷ phá rồi sao? Trong thời gian ngắn sẽ không còn nguy hiểm nữa. Tỷ cười lên đẹp lắm, đừng cứ nghiêm mặt dữ dằn như thế!”
Nói xong còn lấy tay chọc vào má ta.
Ta bất đắc dĩ khẽ cười, Phàn Ngọc quát to:
“Cẩn thận chút, ngươi dám cả gan chạm vào mặt sư tỷ!”
Ở bến thuyền mua ít cá tôm tươi, định trở về khách điếm tự tay nấu.
Vừa đến cửa khách điếm, liền thấy Văn Triệt cầm kiếm cười với ta, trong mắt ôn nhu khiến lòng ta thoáng hoảng hốt.
Ta né tránh cảm xúc, mỉm cười chào hỏi:
“Sư huynh, sao huynh lại tới?”
Phàn Ngọc ở bên nhịn cười, còn thỉnh thoảng đẩy ta lại gần Văn Triệt hơn một chút.
Văn Triệt chỉ vào giỏ hải sản:
“Sư phụ sai ta đến trổ tài, nhân tiện, để muội nhớ đến những điều tốt đẹp của ta.”
Ta lần đầu biết thế nào gọi là e thẹn của nữ tử.
Loạng choạng chạy vào khách điếm, đóng cửa, thở dốc.
Nghĩ đến lời sư thúc kể về cuộc trò chuyện ấu thời giữa ta và Văn Triệt, ta chỉ có thể than, sống lâu quả thực chẳng tốt đẹp gì.
Văn Triệt cười như yêu ma đoạt hồn.
Ta vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng, từng tuổi này rồi sao còn biết thẹn.
Uống liền mấy ngụm nước, cửa đã vang tiếng gõ, lòng ta chợt siết lại.
Là Mộ Dung Tuyết.
“Tỷ tỷ, hải sản đã nấu xong, Văn sư huynh bảo ta đến gọi tỷ.”
Ta mở cửa thong dong, làm ra vẻ chẳng có chuyện gì, giữ lấy vẻ cao lãnh thường ngày.
Trên bàn ăn, cháo hải sản, cua chiên giòn, còn có cá hồng kho.
Mùi vị quả thật hợp ý ta.
Văn Triệt không ngừng gắp thức ăn vào bát ta, một bữa cơm ăn xong mà dường như chẳng nuốt trôi.
Lại còn bị Mộ Dung Tuyết cùng Phàn Ngọc liếc mắt trêu chọc không ít lần.
Vừa đặt đũa xuống, người của Đốc phủ liền tới.
Bành Nhiễu dẫn mấy thị vệ đứng ngoài cửa, thấy chúng ta đang dùng cơm thì không dám bước vào.
Đợi cơm nước cũng gần xong, chúng ta liền đứng dậy đi ra.
Khách điếm người đông phức tạp, lỡ để bách tính nghe được chuyện không nên, e rằng sẽ dấy lên hoảng loạn.
Bành Nhiễu vội vã:
“Lại chết thêm mấy người, đều là thương hộ có tiếng trong vùng, hơn nữa, đám người hôm nọ cắn xé kẻ khác, sau khi biến mất, nay lại đột nhiên xuất hiện tại bến thuyền, chồng chất thành một đống, xương thịt dính liền cả vào nhau!”
Phàn Ngọc hỏi:
“Mạnh Tra đâu? Sao không cùng đại nhân đến?”
Bành Nhiễu đáp:
“Hắn… hắn… hắn…”
Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Tuyết đã chỉ vào thị vệ phía sau hắn:
“Ngươi nói đi, nhanh lên!”
Thị vệ khẽ nói:
“Mạnh Tra vẫn ở bến thuyền, chúng ta đi tới sẽ cùng hắn hội hợp.”
9
Tại bến cảng, Mạnh Tra lặng lẽ đứng trên một con thuyền, thấy chúng ta đến liền nhảy xuống.
Những con thuyền vốn thường ngày ra khơi đều neo tại bến, chợ xưa hô hoán huyên náo, nay chẳng còn một bóng dân.
Thi thể chồng chất lên nhau theo tư thế quái dị, tay chân bị bẻ gãy thành những hình dạng khác lạ.
Người đàn ông hôm nọ đứng đầu hàng, một kẻ thân hình cường tráng, nay bị gấp hẳn lại, gáy và mũi chân dính liền một chỗ.
Trên mặt những tử thi ấy, thế mà còn vương nụ cười.
Nét cười kia nhìn qua lại chẳng khiến người sợ hãi, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có chút khoái trá.
Trong lòng ta chợt thấy chẳng lành, Mộ Dung Tuyết cùng Phàn Ngọc đã hiểu ý, vội ngậm một viên dược hoàn vào miệng.
Ngay khoảnh khắc dược hoàn tan ra, nụ cười trên mặt bọn thi thể liền biến mất.
Chỉ còn lại bộ dạng chết thảm, quanh thân còn có ruồi nhặng bay lượn.
Văn Triệt đứng chắn trước mặt ta, ngăn ta nhìn cảnh tượng trước mắt.
Kỳ thực ta muốn nói, ta chẳng phải nữ tử yếu đuối, nhưng nghĩ lại, có người vì ta mà che chở như thế, thì có gì là không tốt?
Trước kia ta từng nói, Nam Giang vốn lấy ngọc trai làm sinh kế, về sau biến cố nổi lên, mới chuyển sang buôn bán hải sản.
Mà phần lớn lợi lộc hải sản lại nằm trong tay bốn nhà thương hộ này.
Trịnh thị thương hộ, Đông Ngô thương hộ, Doãn Vĩnh thương hộ, Thừa Phong thương hộ.
Bốn nhà này chính là những kẻ đầu tiên kiếm tiền từ hải sản Nam Giang, tính ra cũng đã có bảy tám chục năm căn cơ, thế lực chằng chịt, quả nhiên chẳng nhỏ.