Sự Thật Sau Cửa Phòng Phẫu Thuật

Chương 1



1

Mùi sát trùng lạnh lẽo, tiếng kim loại va chạm lanh canh, và cảm giác cơ thể trần trụi, yếu đuối dưới lớp chăn mỏng. Tôi nằm trên chiếc cáng đẩy, nhìn trần nhà trắng xóa lướt qua. Tim đập thình thịch, không chỉ vì bệnh tật, mà còn vì sự lo lắng. Ca phẫu thuật này là sinh tử.

Nhưng tôi không sợ hãi tột cùng. Bởi vì bên cạnh tôi là Hoàng Nam. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, gương mặt đầy vẻ lo lắng, cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an.

- Em đừng sợ. Anh luôn ở đây, chờ em.

Giọng anh ấm áp, quen thuộc. Anh là chồng tôi, chỗ dựa của tôi suốt bao năm qua. Tôi tin anh hơn cả bản thân mình.

Bên kia, cô y tá Minh Vy đang kiểm tra nốt các thiết bị. Gương mặt cô ta hiền lành, phúc hậu như tên gọi. Bàn tay thon dài dịu dàng chỉnh lại dây truyền dịch. Cô ta mỉm cười với tôi.

- Chị An Hạ, đừng lo nhé. Ca phẫu thuật sẽ thành công thôi. Bác sĩ giỏi lắm.

Cô ta quay đi, kiểm tra máy đo nhịp tim. Hoàng Nam vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Tôi nhìn theo bóng lưng Minh Vy. Khoảnh khắc đó, giữa họ có một cái liếc mắt rất nhanh, rất kín đáo. Tôi chỉ thấy lờ mờ, giữa cơn choáng váng của thuốc và sự căng thẳng. Một cái nhìn... gì đó rất khó tả, như một ám hiệu. Hay chỉ là tôi nhìn nhầm?

Hoàng Nam siết c.h.ặ.t t.a.y tôi thêm một chút. Lần này, tôi cảm thấy nó hơi gượng gạo. Như thể anh đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

- Anh đợi em. Nhất định phải đợi em.

Tôi mỉm cười yếu ớt.

- Vâng.

Chiếc cáng dừng lại trước cánh cửa phòng phẫu thuật màu xanh lá. Đó là ranh giới giữa sự sống và cái c.h.ế.t tạm thời của tôi. Y tá đẩy tôi vào. Tôi ngoái lại nhìn. Hoàng Nam và Minh Vy đứng đó, cạnh nhau. Hai bóng lưng quen thuộc. Cánh cửa từ từ khép lại.

Mọi thứ chìm vào vô thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

...

Ngoài hành lang, tiếng cạch nhỏ vang lên khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại hoàn toàn. Hoàng Nam thở hắt ra một hơi, vẻ mặt căng thẳng nãy giờ chợt giãn ra. Anh ta nhìn Minh Vy.

Minh Vy mỉm cười, nụ cười không còn vẻ hiền lành phúc hậu như vừa nãy.

- Xong rồi.

Hoàng Nam gật đầu, giọng hơi run.

- Ừm... Anh... lo quá.

- Lo gì chứ? Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Minh Vy nói, ánh mắt cô ta lướt qua Hoàng Nam, dừng lại ở cánh cửa phòng phẫu thuật vừa đóng. Sau đó, cái nhìn của cô ta chuyển hướng. Hướng về phía cuối hành lang, nơi có một dãy phòng trực vắng vẻ.

Carrot Và Tịch Dương

- Chúng ta... đi đâu đó chứ? Đứng đây làm gì?

Giọng cô ta rất khẽ, nhưng đầy mời gọi. Hoàng Nam hiểu ý. Vẻ lo lắng ban nãy tan biến, thay vào đó là sự gấp gáp, mong chờ.

- Ừ... Đi thôi.

Minh Vy không chờ anh ta suy nghĩ thêm. Cô ta tiến lại gần, đưa tay kéo nhẹ vạt áo của Hoàng Nam, ra hiệu. Anh ta theo bước cô ta, như con rối bị giật dây. Họ rảo bước nhanh về phía dãy phòng vắng cuối hành lang. Không ai chú ý đến họ. Bệnh viện rộng lớn, người qua lại tấp nập, ai bận việc nấy.

Minh Vy dừng lại trước một cánh cửa. Căn phòng có vẻ tối và ít dùng đến. Cô ta liếc nhìn xung quanh một lần nữa, ánh mắt sắc như d.a.o cạo, xác nhận không có ai. Rồi, nhanh như cắt, cô ta mở cửa, kéo Hoàng Nam vào trong.

Cánh cửa lặng lẽ khép lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com