- Không sao đâu mà anh. Chỉ vài người thôi. Vui mà. Nhất định phải mời cô Vy nữa nhé. Em rất cảm ơn cô ấy.
Tôi cố tình nhấn mạnh tên Minh Vy. Hoàng Nam nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ và lo lắng. Anh ta liếc nhìn sang Minh Vy đang đứng cạnh cửa. Minh Vy cũng cứng đờ người, nụ cười gượng gạo.
- Vâng... nhưng mà... em... em e là không có thời gian ạ. Lịch trực của em kín lắm.
- Ôi, cố gắng sắp xếp đi cô Vy. Chắc chắn phải có cô. Tôi muốn đích thân cảm ơn cô mà.
Tôi nói, giọng ngọt ngào, nhưng trong lòng là sự khinh bỉ tột độ.
Dù cả hai cố gắng từ chối, tôi vẫn kiên quyết. Cuối cùng, họ đành phải đồng ý.
Trước ngày "buổi tiệc" diễn ra, tôi tạo ra một cái bẫy nhỏ. Tôi in một bức ảnh. Không phải ảnh nhạy cảm của họ. Chỉ là ảnh chụp màn hình một tin nhắn vu vơ từ tài khoản ảo tôi dùng để gửi tin đe dọa. Tin nhắn không rõ ràng, chỉ có vài ký tự khó hiểu và thời gian gửi. Tôi làm mờ nó đi một chút, trông như một bức ảnh chụp vội, không cố ý.
Tôi để bức ảnh đó "vô tình" rơi ra từ cuốn sách tôi đang đọc, ngay trên bàn trà trong phòng khách, nơi Hoàng Nam và Minh Vy thường ngồi khi đến thăm tôi. Tôi giả vờ vào bếp lấy nước, để họ lại một mình trong vài phút.
Khi quay ra, bức ảnh không còn ở đó.
Tôi nhìn Hoàng Nam, rồi nhìn Minh Vy. Cả hai đều cố tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt đều lảng tránh.
`Ai là người lấy nó? Hay cả hai cùng biết?` Tôi không cần biết chính xác. Chỉ cần họ biết là có "tai mắt", có "nguy hiểm" đang rình rập là đủ.
Tôi quay vào phòng, ngồi xuống giường. Nụ cười lạnh lẽo hiện trên môi. Toàn bộ bằng chứng đã được Ánh xác nhận là đủ sức nặng. Kế hoạch đã hoàn tất. Sân khấu đã chuẩn bị. Áp lực tâm lý đã được tạo ra.
Đã đến lúc kéo tấm màn nhung xuống.
Không khí trong nhà trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, khi An Hạ đang kéo tấm màn nhung xuống, chuẩn bị cho vở kịch cuối cùng.
10
Tiếng điện thoại reo vang, tôi nghe.
Carrot Và Tịch Dương
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Alo?
- Anh Nam, là em đây.
Giọng tôi rất khẽ, chỉ đủ anh ta nghe thấy.
- An Hạ? Sao em lại gọi cho anh giờ này? Có chuyện gì à? Em còn mệt không?
Giọng Hoàng Nam đầy vẻ "quan tâm".
- Em không sao. Em khỏe hơn nhiều rồi. Em gọi để... muốn mời anh.
- Mời anh? Gì vậy em?
Giọng anh ta thoáng vẻ ngạc nhiên.
- Cuối tuần này, tối thứ Bảy. Em muốn làm một bữa tối ở nhà. Hơi quan trọng một chút. Anh sắp xếp có mặt nhé.
Tôi nói, giọng bình thản đến lạ lùng.
- Bữa tối? Quan trọng? Có... có ai nữa không em?
Giọng anh ta bắt đầu trở nên cảnh giác.
- Sẽ có vài người cần có mặt. Đến lúc đó anh sẽ biết. Anh cứ thu xếp công việc đi nhé. Em chờ anh.
Tôi không chờ anh ta trả lời, cúp máy. Nụ cười lạnh lẽo hiện trên môi. `Sân khấu... đã chuẩn bị xong một nửa.`
Tiếp theo, là Minh Vy. Tôi gửi cho cô ta một tin nhắn, không gọi điện.
"Gửi cô y tá Minh Vy. Tôi là An Hạ. Sức khỏe của tôi đã tốt hơn nhiều. Tôi muốn tổ chức một buổi gặp mặt nhỏ tại nhà vào tối thứ Bảy tuần này để cảm ơn cô và những y tá khác đã chăm sóc tôi tận tình. Cô có thể thu xếp đến dùng bữa tối cùng tôi được không? Tôi muốn đích thân tặng quà cảm ơn cô."