Giờ cao điểm buổi sáng không bắt được taxi. Tôi vừa tập tễnh đi làm, vừa nghĩ cuộc hôn nhân hợp đồng ba năm của tôi và Phó Sùng sắp hết hạn. Tôi có thể rời đi rồi.
Tôi luôn biết Phó Sùng có một người trong mộng. Chỉ là không biết đó lại là cô gái vừa đ.â.m vào tôi trước mắt.
Cho đến khi Phó Sùng đến. Trong khoảnh khắc đó, tôi sững sờ.
Theo bản năng, tôi cứ nghĩ anh đến để đón tôi. Cô gái đứng trước mặt tôi đứng dậy, chạy nhanh tới. Vạt váy trắng bay lượn, cô ta nhào vào lòng anh.
"Phó Sùng, làm sao bây giờ, em đ.â.m phải người rồi."
Người đàn ông cởi áo vest ngoài, khoác lên người cô ta. Giọng nói trầm thấp, dịu dàng như thường lệ:
"Anh sẽ giải quyết."
Tôi chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn vết thương. Mãi sau mới nhận ra lý do Phó Sùng không về nhà thường xuyên trong thời gian gần đây.
Cô gái trong vòng tay anh. Tức là bạch nguyệt quang Thư Hàm, đã về nước.
Thư Hàm thở phào nhẹ nhõm. Bước ra khỏi vòng tay anh, quay đầu nhìn tôi.
"Bạn trai tôi đến rồi. Cô muốn bồi thường gì, cứ nói với trợ lý của anh ấy là được."
Cô ta cười ngượng nghịu.
"Thành thật xin lỗi, đã làm lỡ việc đi làm của cô, lại còn khiến cô bị thương nữa. Cô cứ yên tâm đưa ra bất cứ yêu cầu nào, bạn trai tôi rất giàu, sẽ đồng ý hết!"
Tôi khẽ nói một tiếng cảm ơn. Trợ lý của Phó Sùng tỏ vẻ lúng túng. Anh ta là một trong số rất ít người biết tôi và Phó Sùng kết hôn bí mật.
"Phu nhân... ừm, không phải, cô gái. Cái đó, cái đó..."
Anh ta lướt mắt qua vết thương của tôi, rồi dừng lại.
"Vết thương của cô sao vẫn cứ rỉ m.á.u mãi vậy? Rõ ràng đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi xảy ra t.a.i n.ạ.n rồi. Cô có bị rối loạn đông m.á.u không?"
Tôi gật đầu:
"Chỉ là nhẹ thôi."
Phó Sùng nhìn sang, giọng nói hơi trầm xuống.
"Rối loạn đông máu?"
Thư Hàm bối rối: "Có chuyện gì à?"
Anh dường như không nghe thấy lời cô ta. Ánh mắt dừng lại trên đầu gối đang chảy m.á.u của tôi, mày càng nhíu chặt hơn.
Thư Hàm cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô ta nghi ngờ nhìn tôi, rồi lại nhìn Phó Sùng. "Hai người, quen nhau sao?"
Phó Sùng sẽ không để bạch nguyệt quang của mình biết anh có một người vợ kết hôn hợp đồng. Anh hoàn hồn, cụp mắt xuống, thu lại cảm xúc.
"Không quen".
Sau đó anh nắm tay Thư Hàm, trước khi rời đi tiện thể dặn dò trợ lý.
"Đưa cô ấy đến bệnh viện."
Bóng lưng hai người dần khuất xa. Tôi không để trợ lý đưa đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi đã gọi xe công nghệ rồi. Làm ơn trả 237 tiền bồi thường ngày làm việc bị lỡ của tôi là được."
Trợ lý khó xử rời đi. Tôi dán băng cá nhân lên đầu gối.
Thật không may, tài xế gọi điện báo kẹt xe không đến được.
Tôi đành chống tay xuống đất đứng dậy, tập tễnh bước đi chầm chậm.
Hôm nay là ngày 28 tháng 9. Còn đúng hai tháng nữa là hợp đồng của tôi và Phó Sùng sẽ hết hạn.
Tôi nên bắt đầu chuẩn bị cho việc rời đi rồi.
Từ cấp ba đến đại học, học phí của tôi đều do Phó Sùng tài trợ.
Đại học, tôi thi vào thành phố nơi anh ở.
Năm ba đại học, tôi thực tập ở công ty anh ba tháng. Lúc đó Thư Hàm đã đi du học. Vì vậy tôi không hề biết đến sự tồn tại của cô ta.
Phó Sùng đưa tôi đi bên cạnh, dạy tôi rất nhiều điều.
Người đàn ông vốn không thích để lộ cảm xúc, khi một khách hàng động tay động chân với tôi, anh đã đá một cú vào n.g.ự.c kẻ đó.
Phó Sùng cầm chai rượu đặt vào lòng bàn tay tôi. Ôm lấy tôi từ phía sau, anh khẽ hỏi:
Có biết hôm nay tôi muốn dạy em điều gì không?"
Tinhhadetmong
Cơ thể tôi được bao bọc bởi mùi hương gỗ lạnh lẽo. Tôi cố gắng hít thở nhẹ nhàng, ép mình bình tĩnh trả lời.
"Anh, anh muốn dạy em, học cách phản kháng đúng lúc. Biết nắm giữ thế chủ động tốt hơn, chứ không phải..."
Bàn tay thon dài của người đàn ông bao lấy tay tôi, giữ chặt chai rượu.
"Học trò ngoan, đây không phải là giải đề, không cần phải quá khuôn mẫu như vậy."
Tay tôi bị nắm, giơ cao lên. Bốp "Chỉ là đ.á.n.h nhau thôi."
Không chút do dự đập mạnh vào đầu vị khách hàng. Lòng bàn tay tôi tê dại vì chấn động. Phó Sùng rút chiếc khăn vuông ở cổ áo vest, cúi đầu lau mồ hôi trong lòng bàn tay tôi.
"Sau này đừng quên, có tôi chống lưng cho em.Đừng để bị bắt nạt."
Tôi vội vàng rút tay lại, nói qua loa một câu biết rồi và chạy đi.
Bởi vì nếu chậm một chút nữa. Ánh mắt thích thú của tôi sẽ không giấu được nữa.
Trước khi tốt nghiệp đại học. Phó Sùng tìm tôi với một bản thỏa thuận.
Anh cần một cuộc hôn nhân hình thức để đối phó với sự thúc giục kết hôn của cha mẹ.
Thời hạn là ba năm. Yêu cầu là che giấu quan hệ hôn nhân của tôi và anh với tất cả mọi người bên ngoài.
Thỉnh thoảng cùng anh về nhà chính, đối phó với cha mẹ anh. Chúng tôi không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Không cần chịu trách nhiệm với nhau.
Tôi thậm chí có thể hẹn hò, miễn là không quá công khai, gây ồn ào đến tai cha mẹ anh. Khi hợp đồng hết hạn, tôi sẽ nhận được 30 triệu tiền thù lao.
Có lẽ là lần đầu tiên thích một người. Hoặc có lẽ, sự nuông chiều thỉnh thoảng của Phó Sùng khiến tôi có chút đắc ý quên mình.
Sau khi kết hôn với Phó Sùng, tôi chuyển đến biệt thự mới anh mua. Điều mong chờ nhất mỗi ngày là đợi Phó Sùng tan sở về nhà. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, đôi khi anh cũng xem phim, đi dạo với tôi.