Buổi chiều, tổng trợ lý và luật sư hẹn tôi gặp ở văn phòng luật sư.
"30 triệu không phải là một số tiền nhỏ, nếu chuyển hết vào thẻ cô, rủi ro sẽ khá lớn."
"Ý Phó tổng là chia thành nhiều đợt gửi vào các tổ chức quản lý tài sản khác nhau, như vậy lợi nhuận cũng sẽ lớn hơn."
"Mấy tổ chức này, Phó tổng cũng đang hợp tác, cô hoàn toàn có thể yên tâm."
Mấy ngày nay tôi đang cân nhắc vấn đề này. Lúc này đã được giải quyết.
Khi tổng trợ lý rời đi, anh ta tiện tay ném bản hợp đồng hôn nhân hình thức đó vào máy hủy tài liệu.
Tinhhadetmong
Khoảnh khắc đó, chiếc khóa vô hình đã giam cầm tôi ba năm dường như cũng tan vỡ.
Tất cả hành lý đều được gửi về nhà trước. Tôi và mẹ đã qua cửa kiểm soát an ninh sân bay. Tôi nghe thấy bà thở dài đầy xót xa.
"Máy bay chẳng phải được ký gửi hành lý miễn phí sao?"
"Nhiều hành lý như vậy, tiền gửi chắc chắn rất nhiều."
Tôi khoác tay bà lắc lắc.
"Đi máy bay như vậy nhẹ nhàng hơn mà."
"Không sao đâu, không sao đâu."
"Con mua xổ số trúng 10 nghìn đó!"
"Trong tay có tiền, không cần quá tiết kiệm." Mẹ bất lực,
"Nhưng cũng không thể tiêu như vậy chứ?"
"Chẳng lẽ con trúng số mãi được sao?" Tôi kiên định "ừm" một tiếng.
"Mẹ không tin phải không?"
"Con thấy vận may của con siêu đỉnh, còn có thể trúng 3000 lần nữa!"
Mẹ: "..." Bà nghĩ người nên đi khám não là tôi.
Một giọng nói đột nhiên thu hút sự chú ý của tôi.
"Cái gì? Phải đi Hawaii á??" Tôi nhìn theo hướng tiếng nói. Một người phụ nữ đang bực bội trút giận vào điện thoại.
"Anh ấy bị bệnh à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi đã hẹn thời gian họp với công ty đối diện rồi, anh ấy lại lôi cái tay gãy ra đòi chạy đi."
"Còn bảo tôi sắp xếp ngay bây giờ??"
Mẹ kéo tôi, "Nhìn gì đấy?"
Tôi hoàn hồn, chớp mắt.
"Không có gì ạ."
"Đi thôi, chúng ta đến phòng chờ."
10 giờ 05 phút ngày 28 tháng 11. Cửa máy bay đóng lại.
Thông báo ấm áp bằng hai thứ tiếng lặp đi lặp lại, hơi gây buồn ngủ. Tôi đeo bịt mắt, ngủ thiếp đi.
Tất cả những chuyện xảy ra trong ba năm này nhanh chóng lướt qua trong đầu. Giống như một giấc mơ kỳ lạ.
Dòng thời gian đột nhiên chậm lại vào ngày tôi tạm biệt Phó Sùng. Trong mơ, giọng nói của Phó Sùng không bị y tá át đi.
Giọng người đàn ông trầm ấm, anh nói:
"Thư Hàm hỏi tôi có phải đã thích em rồi không."
"Tôi nói với cô ấy là phải."
"Xin lỗi vì tôi nhận ra chuyện này quá muộn."
"Ni Tụng, em có thể cho tôi một cơ hội nữa không?"
"Chúng ta bắt đầu lại."
Phó Sùng không đợi tôi trả lời, anh đã hành động.
Chiếc chuyên cơ riêng đáp xuống Hawaii đúng ngày 28 tháng 11. Bất chấp cánh tay bị bó bột, anh đã tìm thấy tôi trên bãi biển.
"Em vẫn gọi tôi là Phó tiên sinh?" Anh hỏi, gương mặt không giấu được vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy kiên định.
Tôi đáp lại bằng thái độ xa cách: "Chúng ta đã ly hôn. Hợp đồng đã kết thúc."
Phó Sùng không vòng vo, anh tiến đến gần tôi: "Anh biết. Nhưng anh không thể để em đi. Giấc mơ mà em nghe được là sự thật. Anh đã nói với Thư Hàm rằng anh thích em."
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói trở nên khẩn khoản: "Ba năm qua, em là người thực sự lấp đầy cuộc sống của anh. Anh đã quá cố chấp với danh phận và quá khứ. Nhưng khi thấy em gặp nguy hiểm, anh mới nhận ra người anh không thể mất chính là em."
"Anh đã hứa chống lưng cho em, nhưng lại dùng chính người mình từng yêu thương để làm tổn thương em. Anh xin lỗi." Anh cúi đầu, một hành động mà tôi chưa từng thấy ở người đàn ông này. "Hãy cho anh một cơ hội, không phải là hợp đồng, mà là tình yêu."
Tôi lặng người đi, nước mắt rơi xuống. Tôi hỏi về Thư Hàm.
"Thư Hàm đã bị khởi tố. Anh sẽ không can thiệp. Cô ấy phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình."
Mọi sự phòng thủ trong lòng tôi tan chảy. Tôi nhìn vào cánh tay bó bột của anh, nhìn vào sự chân thành trong đôi mắt anh.
"Tôi... tôi không biết nữa. Tôi cần thời gian."
Phó Sùng mỉm cười, giơ bàn tay lành lặn ra, nắm lấy tay tôi. "Anh sẽ đợi. Chỉ cần em không tránh mặt anh. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
"Vậy... chúng ta bắt đầu từ một chuyến đi Hawaii không phải hợp đồng," tôi đáp, và nụ cười rạng rỡ của tôi đã thay cho mọi lời đồng ý.
(Hết)