Sự Thiên Vị Của Người Rung Động

Chương 3



Tôi thu lại ánh mắt, an ủi cười với cô ấy. 

 

"Dù sao cũng cảm ơn cô, y tá trưởng. Phòng VIP cũng không quan trọng lắm, bây giờ tôi chỉ hy vọng mẹ tôi có thể phẫu thuật sớm." 

 

Buổi chiều về đến nhà. Phó Sùng đang đứng trước máy pha cà phê ở quầy bếp. 

 

Tôi khựng lại. Giờ này mà anh ấy lại không đi cùng Thư Hàm, nhưng cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi khẽ gật đầu, "Phó tiên sinh." 

 

Chào hỏi xong, tôi định về phòng. "Vết thương ở đầu gối thế nào rồi?" 

 

Người đàn ông đột nhiên mở lời. 

 

"Đã bôi t.h.u.ố.c rồi, không sao đâu." 

 

Phó Sùng đặt cà phê xuống. Đứng thẳng người nhìn đồng hồ đeo tay. 

 

"Tối nay cần em đi cùng tôi về nhà họ Phó ăn cơm. Em có rảnh không?" 

 

Phó Sùng thực ra không cần phải lịch sự hỏi như vậy. Dù sao, theo quy định của thỏa thuận. Dù tôi không rảnh, cũng phải gác lại mọi việc khác để về nhà cùng anh đối phó với gia đình. 

 

Tôi gật đầu, "Có ạ." 

 

Đến nhà họ Phó, tôi không thể mặc đồ bình thường như mọi ngày nữa. 

 

Chọn một bộ quần áo và quần hiệu từ tủ quần áo. Rồi thành thạo trang điểm, đeo trang sức, xịt nước hoa. Đảm bảo sự tinh tế từ đầu đến chân. 

 

Đến cửa nhà họ Phó. Tôi quen thuộc khoác tay Phó Sùng, bước vào nhà với nụ cười ngoan ngoãn, chào hỏi các bậc trưởng bối. 

 

Trong bữa tối, mẹ Phó Sùng đột nhiên hỏi một câu không hề báo trước. 

 

"Hai đứa đã chuẩn bị m.a.n.g t.h.a.i chưa?" 

 

Tôi đang uống canh. Nghe vậy tôi bị sặc, ho liên tục. 

 

Phó Sùng bên cạnh đưa cho tôi một chiếc khăn giấy, tự nhiên vỗ lưng tôi. 

 

"Tụng Tụng còn nhỏ." 

 

Mẹ Phó Sùng không đồng tình: "Cũng 25 tuổi rồi, không nhỏ nữa. Nên để tâm chuyện này rồi, biết chưa?" 

 

Tôi khó khăn nuốt một ngụm canh, gật đầu. 

 

"Con biết rồi ạ, mẹ." 

 

Tối hôm đó trời mưa to. Tôi và Phó Sùng đành phải ngủ lại nhà họ Phó. 

 

Một chiếc giường, chúng tôi mỗi người một chăn, đã quen rồi nên cũng không còn lúng túng nữa. 

 

Tôi thay váy ngủ, bước ra khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế sofa bôi t.h.u.ố.c vào đầu gối. Phó Sùng nhìn sang, 

 

"Xin lỗi, hôm nay đã không thể đích thân đưa em đến bệnh viện." 

 

Anh nhíu mày, dường như đang suy nghĩ cách giới thiệu mối quan hệ giữa anh và Thư Hàm với tôi.

 

 Ngược lại là tôi mở lời trước cắt ngang anh. 

 

"Không sao đâu.Trong thỏa thuận không quy định anh cần phải thực hiện nghĩa vụ gì với tôi, không cần quá bận tâm. Chuyện của anh và cô Thư, tôi cũng sẽ không hỏi nhiều. Xin hãy yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ chuyện chúng ta kết hôn hợp đồng với cô ấy, sẽ tiếp tục hợp tác với anh cho đến hai tháng sau." 

 

Anh hơi ngước mắt lên, "Hai tháng sau?" 

 

Xem ra anh quên rồi. Tôi nhắc nhở: "Đúng vậy, hai tháng sau, hợp đồng hết hạn, chúng ta có thể ly hôn kết thúc giao dịch." 

 

Phó Sùng mất hứng đặt ly rượu vang xuống. 

 

"Nhớ ngày tháng rõ ràng thật." Thốt ra một câu đ.á.n.h giá nhàn nhạt, rồi đi về phía phòng tắm. 

 

Bác sĩ điều trị chính của mẹ gọi điện cho tôi. Nói rằng nửa tháng nữa, vị giáo sư y khoa có thể làm phẫu thuật đó sẽ đến đây khám bệnh. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng tiếc là số lượng đăng ký đã hết ngay khi vừa được mở. Bác sĩ điều trị chính cũng thấy tình trạng của mẹ rất đặc biệt, hơn nữa cũng không thể trì hoãn được nữa. 

 

Vì vậy đã xin thêm một suất từ viện trưởng cho tôi. Nửa tháng sau đó. Mỗi ngày tan làm tôi đều đến bệnh viện thăm mẹ. 

 

Hôm đó, vừa bước vào thang máy. Cửa thang máy từ từ đóng lại, rồi lại bị ấn mở ra. 

 

Phó Sùng và Thư Hàm bước vào. Thư Hàm không còn nhớ tôi, ánh mắt lướt qua tôi không dừng lại. 

 

Phó Sùng khẽ khựng lại. Thang máy đi lên. Thư Hàm khoác tay anh làm nũng. 

 

"Cảm ơn người bạn trai tuyệt vời, giúp mẹ em sắp xếp phòng bệnh, lại còn được ưu tiên kiểm tra, bây giờ chỉ cần chờ kết quả bệnh viện là được rồi. Em nên cảm ơn anh thế nào đây? Hay là miễn cưỡng cho anh một cơ hội mời em ăn cơm nhé." 

 

Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào nút bấm thang máy. 

 

Vài giây sau mới nghe thấy anh khẽ hỏi: 

 

"Muốn ăn gì?" 

 

Thư Hàm vui vẻ trả lời: "Hay là đến nhà anh đi, được không? Em muốn ăn mì Ý do anh làm!" 

 

Thang máy dừng ở tầng tôi cần xuống. Mở cửa, cho đến khi bước ra ngoài, tôi cũng không nghe thấy câu trả lời của Phó Sùng. 

 

Nhưng không khó để đoán, anh sẽ không từ chối. 

 

Xem ra tối nay tôi phải tùy tiện tìm một khách sạn ở, không thể về nhà rồi. 

Tinhhadetmong

 

Sau khi ăn tối với mẹ, tôi thuê một phòng khách sạn gần đó. Tắm xong thì đi ngủ. 

 

Trong cơn mơ màng nhận được điện thoại của Phó Sùng. 

 

"Alo... Khi nào em về nhà? Tôi đã nấu cơm xong, đang đợi em." 

 

Nửa mặt tôi vùi vào gối, lẩm bẩm: 

 

"Anh không phải đi cùng Thư Hàm sao... Tôi sợ về gặp hai người, không biết giải thích với cô ấy thế nào. Nên, nên ở ngoài ngủ một đêm..." 

 

Giọng Phó Sùng trầm xuống, 

 

"Đừng lo chuyện bao đồng. Cho tôi địa chỉ khách sạn, tôi đến đón em về." 

 

Tôi buồn ngủ quá, bực bội lăn một vòng trong chăn. 

 

"Không, Phó Sùng. Tôi ngủ rồi, anh đừng làm ồn nữa..." 

 

Người đàn ông im lặng vài giây, thái độ không còn cứng rắn nữa. 

 

Ngược lại còn mang theo chút trêu chọc. 

 

"Giận dỗi khi bị đ.á.n.h thức lớn vậy sao?" 

 

Khi không tỉnh táo, tôi không sợ anh lắm. 

 

Lại bực bội "chậc" một tiếng. Không biết có phải ảo giác không, dường như nghe thấy một tiếng cười nhẹ. 

 

"Được rồi em ngủ đi, không làm phiền em nữa." 

 

Vừa dứt lời, tôi lại ngủ say. 

 

Ngày hôm sau, tôi gần như quên hết nội dung cuộc gọi với Phó Sùng. Chỉ nhớ là hình như đã to gan gọi thẳng tên anh. 

 

Phó Sùng gọi điện thoại lại, tôi tưởng là anh đến để hỏi tội. Giọng điệu càng thêm cẩn thận. 

 

"Có chuyện gì không, Phó tiên sinh?" 

 

Bên kia ống nghe một lúc lâu mới có tiếng. Giọng Phó Sùng rất nhạt. 

 

"Không có gì. Chỉ là hôm qua quên hỏi em, em làm gì ở bệnh viện."