Sự Thiên Vị Của Người Rung Động

Chương 7



Tôi nhận lấy bộ đồ thú bông nặng nề, gật đầu. 

 

"Phải. Cảm ơn cô Thư." 

 

Cô ta xoa đầu tôi, "Ngoan quá. Gần đây cô thể hiện rất tốt. Tốt đến mức hôm trước khi tôi ăn cơm với A Sùng gặp giáo sư Mạnh, cũng không nỡ mở miệng bảo ông ấy không phẫu thuật cho mẹ cô nữa." 

 

Tôi siết chặt bộ đồ thú bông, bắt đầu mặc vào người. 

 

"Cảm ơn cô Thư. Tôi sẽ làm tốt mọi việc cô giao." 

 

Cô ta nhìn dáng vẻ luống cuống của tôi, bật cười. 

 

"Chậm thôi, chậm thôi. Cẩn thận đừng té ngã nhé." 

 

Thư Hàm thuê mười mấy người mặc đồ thú bông nhảy múa mở màn khuấy động không khí. 

 

Tôi trà trộn trong số đó. Phó Sùng tùy ý nhìn chúng tôi vài giây, lông mày hơi nhếch lên. 

 

"Bây giờ em thích kiểu này à?" 

 

Anh hỏi Thư Hàm. "Rất dễ thương mà, anh không thấy sao?" 

 

Cô ta đưa tay vào áo khoác của Phó Sùng, ôm eo anh. 

 

"Đại tổng tài, có phải anh quá thương mại rồi không, không biết thưởng thức phong cách cổ tích này nữa sao?" 

 

Tinhhadetmong

Phó Sùng chỉ nói: "Tùy em thích." 

 

Thư Hàm vẫy tay với tôi, "Cô đó, lại đây giúp chúng tôi chụp vài tấm ảnh." 

 

Tôi làm theo, nhận lấy máy ảnh. Phó Sùng không quan tâm lắm liếc nhìn tôi, nhắc nhở:

 

 "Đội mũ trùm đầu tầm nhìn có hạn. Tháo ra rồi chụp." 

 

Nụ cười trên môi Thư Hàm cứng lại. Tôi cố nén giọng đáp: 

 

"Ông chủ yên tâm, tôi đeo thế này cũng chụp được." 

 

Phó Sùng nhận khăn ướt từ người phục vụ lau tay. 

 

Vừa dứt lời, anh đột nhiên nhìn về phía tôi. 

 

Đôi mắt đen như mực trầm tĩnh đ.á.n.h giá. Theo lẽ thường, anh không thể nghe ra giọng tôi. 

 

Tôi không chỉ cố tình nén giọng, mà qua lớp đồ thú bông dày cũng sẽ làm thay đổi giọng nói của tôi. 

 

Thư Hàm cũng nhận ra. Kéo Phó Sùng đến trước bánh kem, 

 

"Anh ngây người ra làm gì, mau lại đây." 

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, giơ máy ảnh lên bắt đầu chụp. 

 

Nhiệm vụ cuối cùng là quay video. 

 

Thư Hàm muốn khiêu vũ Waltz với Phó Sùng, tôi chỉ cần quay lại toàn bộ quá trình là có thể rời đi. 

 

Thư Hàm khoác tay lên vai anh, chậm rãi bước theo điệu nhảy. 

 

"Lần trước anh nói thỏa thuận hôn nhân của hai người sắp hết hạn rồi. Vậy chẳng mấy chốc, anh có thể công khai thân phận bạn gái chính thức của em rồi phải không." 

 

Phó Sùng quay người, ánh mắt vô tình lướt qua tôi, không dừng lại. 

 

"Nói đi, có phải không?" Thư Hàm thúc giục. 

 

"Ừm." 

 

"Vậy thì tốt rồi, anh biết em sợ c.h.ế.t đi được không?" 

 

"Em còn tưởng anh thực sự thay lòng đổi dạ rồi chứ." 

 

"Nhưng nghĩ lại cũng đúng, làm sao anh có thể thích một con vịt con xấu xí như vậy được." 

 

Phó Sùng nhìn người phục vụ đang bưng khay thức ăn đi tới phía sau cô ta, buông Thư Hàm ra. 

 

"Ăn cơm trước đã." 

 

"Cũng được." 

 

Thư Hàm cười híp mắt vẫy tay với tôi, 

 

"Xong rồi, cô có thể đi." 

 

Tôi không dám lên tiếng nữa, gật đầu rút khỏi khu vực. 

 

Cứ nghĩ tối nay Phó Sùng sẽ không về. Tôi tắm xong ra uống nước, anh cũng vừa hay bước vào cửa. 

 

Áo khoác bị anh tùy tiện đặt ở sô pha, trên người vẫn còn hơi lạnh ngoài trời. 

 

"Phó tiên sinh." 

 

Tôi chào hỏi xong, cầm cốc nước định về phòng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phó Sùng chặn trước mặt tôi, nhìn đồng hồ đeo tay. 

 

"Hôm nay chưa qua, có thể nói với Phó tiên sinh một câu chúc mừng sinh nhật không?" 

 

Tôi kinh ngạc, mở to mắt. 

 

"Hóa ra hôm nay là sinh nhật anh." 

 

"Chúc mừng sinh nhật Phó tiên sinh." 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào cốc nước trên tay. Không ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của anh. 

 

Rất lâu sau, 

 

"Cảm ơn." 

 

Phó Sùng vẫn không có ý định tránh ra. Dùng giọng điệu trò chuyện hỏi:

 

 "Mấy hôm nay em về rất muộn." 

 

"Làm thêm giờ à?" 

 

Tôi mặt không đổi sắc, 

 

"Đúng vậy." 

 

"Gần đây khá bận." 

 

Anh không nói gì nữa, nhường đường cho tôi về phòng. 

 

Thư Hàm liên tiếp mấy ngày không tìm tôi nữa. Phẫu thuật của mẹ đã đến giai đoạn chuẩn bị. 

 

Giáo sư Mạnh đã đến thăm mẹ, nói bà cứ yên tâm, thực ra chỉ là một ca tiểu phẫu. Chỉ là vị trí hơi đặc biệt một chút thôi. Không có vấn đề gì khác. 

 

Thực ra đến lúc này, khả năng Thư Hàm gây khó dễ bắt Phó Sùng hủy bỏ phẫu thuật đã không còn lớn nữa. 

 

Nhưng chưa đến giây phút cuối cùng, tôi vẫn không thể thả lỏng. 

 

Ba ngày trước phẫu thuật, tức ngày 8 tháng 11, Thư Hàm liên hệ với tôi. 

 

"Gần đây studio đột nhiên có thêm mấy đơn hàng, bây giờ vẫn đang đi xã giao." 

 

"Cô qua đây giúp tôi đỡ rượu." 

 

"Ni Tụng, tôi nghĩ bao nhiêu ngày nay cô cũng nên hiểu rõ rồi." 

 

"Chỉ cần cô đảm bảo, thỏa thuận hết hạn cô sẽ lập tức rời khỏi thành phố này, tôi sẽ không làm khó cô nữa." 

 

"Hôm nay, cũng là lần cuối cùng." 

 

Hòn đá vẫn treo lơ lửng trong tim tôi đã biến mất. 

 

Sau hôm nay, tôi có thể yên tâm ở bên mẹ phẫu thuật rồi. 

 

Tôi trả lời một chữ "Được". 

 

Bắt taxi đến địa chỉ KTV Thư Hàm cho. 

 

Trong phòng bao, mùi t.h.u.ố.c lá và rượu trộn lẫn vào nhau. Nồng nặc đến mức khó chịu. Thư Hàm xoa thái dương, 

 

"Cô đi cùng anh Nham tiếp tục uống." 

 

"Tôi phải nghỉ một lát rồi." 

 

Anh Nham này tửu lượng thật sự quá tốt. Chẳng mấy chốc, tôi đã thấy đầu óc nặng trĩu, phản ứng chậm chạp. Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, 

 

"Còn uống được không cô bé?" 

 

"Không uống được hay là tôi đưa cô đi nghỉ một lát nhé?" 

 

Tôi nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay. Cơn đau kéo lại một chút lý trí cho tôi.

 

 Tôi gật đầu, "Uống được ạ." 

 

"Tôi tiếp tục uống cùng anh." 

 

Khóe miệng anh ta treo một nụ cười đầy ẩn ý. 

 

"Được thôi, vậy uống đi." 

 

Những chai rượu trước mặt từ từ hết. Tôi tựa vào ghế sofa, gần như không thể nghe rõ họ nói gì nữa.

 

"Ly này, tôi đặc biệt pha cocktail cho cô đấy." 

 

Anh Nham đưa đến miệng tôi, 

 

"Uống xong ly này, tôi sẽ không cho cô uống nữa được không?" 

 

Tôi vô thức gật đầu, ghé lại gần. Thư Hàm gọi anh Nham lại, giọng điệu ngập ngừng. 

 

"Không hay đâu.Tôi ghét cô ta, nhưng không có ý định chỉnh cô ta như vậy."