Nghe đến đó, Mộc Lan bỗng nhiên cau mày nói: "Tiểu Băng, về sau không cho phép người trong phủ bàn tán chuyện cô gia giết chết Hứa Văn Chiêu. Cũng không được nói cô gia lập được bao nhiêu công lao."
Tiểu Băng kinh ngạc nói: "Tại sao?"
Mộc Lan nói: "Hứa Văn Chiêu chết, là bởi vì hắn đáng chết, không phải cô gia hại chết, như vậy sẽ khiến người ta nghĩ cô gia lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, sẽ khiến người trong phủ cảm thấy hắn đáng sợ mà không thể thân cận."
"A." Tiểu Băng nói: "Vậy tại sao công lao của cô gia cũng không được nói?"
"Cô gia và ta là người một nhà, Bá tước phủ chính là nhà của hắn, chỉ có thần tử mới lập công, nào có chủ nhân tự mình lập công?" Mộc Lan nói: "Nếu cứ luôn miệng nói cô gia lập được bao nhiêu công lao, sẽ có vẻ khách khí, chính hắn cũng sẽ không vui."
"A..." Tiểu Băng nói: "Tiểu thư suy nghĩ nhiều thật, nhưng nghe rất có lý."
Tiếp theo, Tiểu Băng nhớ tới một chuyện, tràn đầy phấn khởi nói: "Đúng rồi, hôm qua cô gia còn đố ta một câu."
Mộc Lan nói: "Câu đố gì?"
Tiểu Băng nói: "Hắn hỏi vì sao Bạch Hổ lại quý giá nhất?"
Mộc Lan kinh ngạc nói: "Ngươi trả lời thế nào?"
Tiểu Băng nói: "Ta nói bởi vì hổ đều là màu vàng, màu trắng vô cùng hiếm có."
Mộc Lan nói: "Vậy không sai."
Tiểu Băng nói: "Cô gia lại nói Bạch Hổ sở dĩ hiếm có, là vì một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó mua tấc thời gian. Cô gia hắn chính là nói hươu nói vượn, Bạch Hổ và thời gian có quan hệ gì, tiểu thư, người nói..."
Bỗng nhiên, Tiểu Băng dừng lại không nói nữa, bởi vì nàng nhìn Kim Mộc Lan trong nước, lập tức khuôn mặt đỏ bừng.
Nàng rốt cuộc đã hiểu, Bạch Hổ và thời gian có quan hệ gì?
Mà Mộc Lan càng là mặt đỏ tới mang tai, cả người đỏ bừng, theo bản năng lấy tay che dưới bụng.
Nàng lúc này, thật sự là đẹp đến kinh tâm động phách, diễm lệ tuyệt trần.
Tên hỗn đản này, dám đùa giỡn ta?
Còn nữa, làm sao hắn biết được bí mật này?
Chẳng lẽ là nhìn lén ta tắm rửa? Không thể nào!
Đương nhiên, phu quân này chuyện gì cũng làm được, không có tiết tháo gì.
Mấu chốt là võ công của Kim Mộc Lan ta cao như vậy, nếu hắn nhìn lén ta nhất định sẽ phát hiện.
Nói không chừng là tên lưu manh này tìm hiểu bí mật của ta.
"Cô gia ở đâu?" Mộc Lan hỏi.
Tiểu Băng nói: "Lão gia tìm hắn có việc, hẳn là sắp về rồi."
Mộc Lan trực tiếp đứng lên, thân hình ngạo nghễ kia khiến người ta không thể rời mắt, đường cong ma quỷ này ngay cả Tiểu Băng nhìn thấy cũng phải run rẩy.
"Thay quần áo cho ta." Mộc Lan nói.
Tiểu Băng sợ hãi nói: "Tiểu thư, người, người muốn làm gì?"
“Trừng ác dương thiện!” Mộc Lan nghiêm nghị nói: “Tiểu Băng, ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân nhất định phải quản. Ba ngày không quản, sẽ lên nóc nhà dỡ ngói.”
Tiểu Băng đáp: "Tiểu thư định... đánh cô gia sao?"
Mộc Lan hừ một tiếng: "Hừ, nữ nhân Kim thị chúng ta, xưa nay không đánh trượng phu."
Biết nương tử đã về, Thẩm Lãng vội vàng trở lại sân viện.
Một ngày không gặp, tựa cách biệt ba thu.
Tuy rằng nương tử này chỉ mới bái đường, còn chưa động phòng, nhưng Thẩm Lãng đã khắc cốt ghi tâm nàng.
Mấy đêm nay đều nằm mộng, trong đầu chốc chốc lại hiện lên một nơi tròn trịa dưới eo nàng.
Nửa đêm hôm kia, Thẩm Lãng còn phải dậy thay tiết khố.
Đương nhiên, để diệt trừ chứng cứ, hắn đã đốt ngay cái quần đó.
Nhưng ngay khi Thẩm Lãng vừa bước vào sân, theo bản năng hắn liền dừng bước.
Không ổn?
Có sát khí!
Ngay sau đó, gương mặt diễm lệ tuyệt trần của Mộc Lan xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng.
"Lang quân đã về! Thiếp thân vừa hay có chuyện muốn tìm chàng."
Giọng điệu của nàng ta lại ngọt ngào đến vậy, thật là phá lệ.
Rất bất thường!
Chắc chắn có ẩn tình!
À, là âm mưu!
"Nương tử đã về? Mấy ngày nay nàng bôn ba bên ngoài thật vất vả, vi phu thật sự đau lòng muốn chết."
Thẩm Lãng chân thành tha thiết nói.
Sau đó, hắn chắp tay: "Nương tử, nàng nghỉ ngơi đi, vi phu còn mấy quyển sách chưa đọc xong, xin cáo từ..."
Rồi Thẩm Lãng nhanh chóng đi về phía thư phòng.
"Vút..."
Một luồng hương thơm.
Thân hình nóng bỏng của Mộc Lan khẽ bật, xuất hiện ngay trước mặt Thẩm Lãng.
Trời ạ, độ đàn hồi này, Thẩm Lãng thật sự lo lắng sau này mình không chống đỡ nổi.
Lại nhìn đôi chân dài miên man của Mộc Lan.
Bị kẹp một cái, không chỉ hồn phi phách tán, mà có khi còn gãy.
Giờ ta bắt đầu tập thể hình, còn kịp không?
Mộc Lan dịu dàng nói: "Phu quân khoan đi đã, còn một lúc nữa mới đến giờ cơm tối, thiếp thân có một trò chơi muốn cùng phu quân tỉ thí."
"Trò chơi?" Trong đầu Thẩm Lãng hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Ví dụ như hắn bị dây thừng trói, lại ví dụ như dầu nến, rồi hắn bị đánh bằng roi.
Lại nhìn Mộc Lan mặc bộ đồ này.
Da rắn bó sát, thật là thích hợp.
"Trò chơi gì vậy? Nương tử." Thẩm Lãng thấp thỏm hỏi.
Mộc Lan đáp: "Là một loại trò chơi giống như động vật nguyên thủy, thân thể va chạm mạnh mẽ."
Tim Thẩm Lãng đập thình thịch, hơi thở gấp gáp.
Nhưng, khát vọng sống mãnh liệt khiến hắn cảm thấy phải lập tức rời đi.
Thẩm Lãng ánh mắt ngây thơ nói: "Nương tử, hay là thôi đi, sắp đến giờ cơm tối rồi, không thích hợp vận động mạnh như vậy."
Sau đó, hắn cúi đầu định bỏ đi.
Giây tiếp theo.
Hắn không đi được nữa, máu mũi cũng sắp trào ra.
Bởi vì, thân hình bốc lửa của Mộc Lan làm một động tác trước mặt hắn.
Ưỡn người ra sau.