Sử Thượng Tối Cường Người Ở Rể

Chương 12: Biểu hiện kinh diễm (2)



Thẩm Lãng nói: "Phụ thân nương, con lên núi hái chút thảo dược."

"Đại Lang, nương đi cùng con, trên núi có dã thú, con chớ lạc đường." Mẫu thân vội vàng chạy ra.

Nàng hoàn toàn coi Thẩm Lãng như hài tử, ngay cả việc một mình hắn lên núi cũng không nỡ.

"Nương, người ở nhà đun một nồi nước sôi, tìm một thanh dao nhỏ mài thật sắc, chuẩn bị một cây kim to một chút, chuẩn bị một ít vải bông đặt vào trong nước đun sôi." Thẩm Lãng nói nhanh, nhưng vẫn rõ ràng, bình tĩnh phân phó.

Mẫu thân kinh ngạc, sau đó lại không nghi ngờ, gật đầu: "Được."

Đối với nàng mà nói, nhi tử trở nên linh hoạt hơn, mỗi một lời hắn nói đều như thánh chỉ.

Thẩm Lãng vác một cái giỏ trúc, một cái xẻng nhỏ, rời khỏi nhà lên núi, Thập Tam, Thập Tứ dưới trướng Điền Hoành một bước cũng không rời theo sau.

Chưa lấy được tiền, bọn chúng sẽ luôn nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, chỉ cần thời gian vừa đến sẽ giết hắn.

...

Thẩm Lãng còn lo lắng, thảo mộc của thế giới này có thể khác biệt hoàn toàn so với Trái Đất hay không, kết quả hắn đã lo xa, mặc dù có rất nhiều loại cây ta không biết, nhưng vẫn có không ít loại tương đồng.

Có rất nhiều thảo dược tiêu viêm, sau núi nhà Thẩm Lãng là một khu rừng cây xanh um tươi tốt.

Chỉ hơn một canh giờ, hắn đã hái được rất nhiều tía tô, kim ngân hoa, bồ công anh, những thứ này đều có thể dùng để tiêu viêm.

Đáng tiếc nơi này không phải là vùng ven sa mạc khô cằn, cũng không phải thảo nguyên, nên không có cam thảo. Nhưng thật bất ngờ, ta lại đào được bản lam căn (*).

(*Bản Lam Căn là một vị thuốc có tính hàn, giúp thanh nhiệt, giải độc,… thường được sử dụng trong Y học cổ truyền)

Ở Địa Cầu hiện đại, bản lam căn được ca ngợi là vạn năng thần dược, tiếp theo hắn lại lục tục đào được mười mấy loại dược liệu, có cầm máu, có thanh nhiệt... đổ đầy cả giỏ trúc. Đáng tiếc không tìm được mạn đà la, nên không thể chế thành thuốc tê.

Chạng vạng tối, Thẩm Lãng thắng lợi trở về, mẫu thân đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Thẩm Lãng dùng X-Quang Thấu Thị Nhãn kiểm tra kỹ chỗ chân gãy của đệ đệ, may mắn là xương gãy coi như bằng phẳng, không sắc nhọn, nên không đâm vào mạch máu quan trọng.

Mẫu thân đã mài xong dao nhỏ, hơn nữa đã dùng nước sôi khử trùng.

Thẩm Lãng nhẹ nhàng rạch một đường ở chỗ xương gãy của đệ đệ, thứ nhất để máu bầm chảy ra, thứ hai có thể nối xương chuẩn xác hơn.

Đáng tiếc điều kiện nơi này quá đơn sơ, đinh thép là không thể. Sau khi hoàn toàn nhắm ngay xương gãy, Thẩm Lãng dùng kim khâu đã luộc qua khâu lại miệng vết thương, đem thảo dược đã giã nát đắp lên, sau đó dùng ba cây gậy gỗ đã gọt sẵn và vải đã luộc từng vòng từng vòng buộc lại, cố định hoàn toàn chỗ nối xương gãy, vì không có thạch cao nên chỉ có thể dùng gậy gỗ.

"Tiếp theo cái chân này không được xuống đất, tốt nhất là không nên động đậy, hai tháng sau có thể lành." Thẩm Lãng nói.

Cái này miễn cưỡng coi như một cuộc phẫu thuật nhỏ, từ đầu đến cuối chỉ dùng chưa đến một canh giờ. Đệ đệ mặc dù đau đến mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn cắn chặt một cây gậy gỗ, không kêu thành tiếng.

Toàn bộ quá trình, cha mẹ hoàn toàn nín thở, không dám tin vào mắt mình, đừng nói là mở miệng nói chuyện, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cái này, thật sự quá kinh ngạc, sau khi Thẩm Lãng về nhà, chẳng những không ngốc nghếch, mà còn trở nên lợi hại như thế.

Vừa rồi phụ thân thấy rõ ràng, động tác Thẩm Lãng nhanh chóng, quyết đoán, ánh mắt kiên nghị, hoàn toàn như hai người khác nhau.

Đệ đệ ném cây gậy gỗ đang cắn trong miệng xuống, kinh ngạc nói với Thẩm Lãng: "Ca, huynh thật sự là thần y! Chân đệ chẳng những bớt sưng, hơn nữa cũng không đau như vậy. Đệ đã gặp rất nhiều đại phu trị liệu gãy chân, không ai nhanh và lợi hại như huynh!"

Đệ đệ Thẩm Kiến mặc dù là hạng người lưu manh, nhưng ở phương diện gãy chân gãy tay cũng coi như kiến thức rộng rãi, chiêu thức Thẩm Lãng lộ ra này quả thật làm người ta kinh diễm, mặc kệ là kỹ nghệ hay là thủ pháp, đều hơn xa những đại phu trị liệu cho bang phái.

Mấu chốt nhất là Thẩm Lãng trước kia hoàn toàn là một tên phế vật, sao bây giờ lại có biến hóa lớn như vậy, thủ đoạn lợi hại như vậy học được từ đâu?

Người nhà vừa mừng vừa sợ.

Sau đó Thẩm Lãng trị liệu cho phụ thân, đầu tiên là tiến hành dẫn lưu máu đọng trong phổi, nếu không thương thế sẽ càng nghiêm trọng.

Loại dẫn lưu tích huyết này khó khăn nhất là phải biết những vết sưng này ở đâu, đây chính là ở trong phổi, ở bên ngoài bằng mắt thường hoàn toàn không nhìn thấy, đối với y sư của thế giới này mà nói cơ hồ là vô phương.

Nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói dễ như trở bàn tay, X quang của hắn có thể dễ dàng phán đoán vị trí chuẩn xác của tích huyết và tích dịch.

Mẫu thân đã mài xong kim thô, đường kính chừng ba li, chuyên dùng để khâu da thú, đặt trong nước sôi để khử trùng, Thẩm Lãng quyết đoán đâm vào phổi rồi rút ra, sau đó dùng một loại thân cây thực vật đâm vào miệng vết thương.

Loại thân cây này đường kính chừng hai ba milimet, sau khi rút lõi thì rỗng, hơn nữa cũng đủ cứng, vừa vặn có thể dẫn tích huyết ra.

Cứ như vậy, Thẩm Lãng mở mấy cái lỗ nhỏ ở phổi phụ thân, sau đó từng chút một hút sưng tấy máu bên trong ra.

Khoảng hơn một canh giờ, rút phần lớn sưng máu và tích dịch trong phổi phụ thân ra, còn lại một số nhỏ không rút ra được cũng không sao, dựa vào cơ năng thân thể có thể dần dần hấp thu.

Sau khi được Thẩm Lãng trị liệu, hiệu quả thấy rõ ngay tức khắc.

Phụ thân vẫn ho khan như trước, nhưng hô hấp lại dễ dàng hơn rất nhiều. Trước đó cho dù cố gắng hô hấp cũng cảm giác không khí không đủ, mỗi một lần hô hấp phổi phảng phất muốn nứt ra, đau đớn kịch liệt, cảm giác thật sự sống không bằng chết.