Sử Thượng Tối Cường Người Ở Rể

Chương 139: Thảm tuyệt nhân hoàn Điền Hoành! Thập Bát Tầng Địa Ngục



Màn đêm buông xuống!

Điền Hoành xuất hiện ở quê nhà Thẩm Lãng, thôn Phong Diệp.

Người trong thôn đều đã say giấc nồng.

Điền Hoành không dẫn theo một ai.

Phụ mẫu và đệ đệ của Thẩm Lãng, hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền nát, cần gì đến tay sai?

Hơn nữa, nhà Thẩm Lãng lại ở xa thôn xóm, nằm cô độc giữa lưng chừng núi, đúng là nơi thích hợp để giết người.

Điền Hoành đến bên ngoài căn nhà tranh của Thẩm Lãng.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lục soát xung quanh nhà Thẩm Lãng, xác định không có bất kỳ mai phục nào.

Sau đó, hắn nghe thấy bên trong có tiếng hít thở của ba người.

Trong đó có một người hô hấp không thông, phổi có bệnh.

Không sai, đây hẳn là phụ thân của Thẩm Lãng.

Điền Hoành khẽ đẩy, then cửa không một tiếng động gãy lìa.

Bởi vì axit sunfuric ăn mòn khuôn mặt của hắn, luồng hơi axit mạnh đó hun cho nước mắt hắn giàn giụa, mũi cũng gần như không thể thở nổi.

Sau khi Điền Hoành bước vào nhà Thẩm Lãng, hắn nhìn thấy ba người trên giường.

Hắn không nhịn được dùng khăn lụa lau đi những giọt nước mắt bị hun ra.

"Thẩm Lãng, cả đời này ngươi sẽ phải hối hận vì đã đối địch với ta."

Điền Hoành nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó rút thanh đao sắc bén ra, chém mạnh xuống người mẫu thân của Thẩm Lãng trên giường.

Không chút do dự, tàn nhẫn quyết đoán.

Trong nháy mắt, máu tươi bắn tung tóe, đầu lìa khỏi cổ.

Ngay sau đó, Điền Hoành lại vung đao chém mạnh về phía phụ thân của Thẩm Lãng.

"Phổi của ngươi không phải có bệnh sao? Ta sẽ chém ngươi làm hai mảnh, ngươi cũng không cần phải thở hổn hển ho khan khổ sở như vậy nữa."

"Soạt!"

Một đao chém làm đôi!

Trong nháy mắt, lão già ho khan trên giường bị chém làm hai nửa.

Cuối cùng, Điền Hoành đi đến một chiếc giường khác.

Trên giường có một nam tử trẻ tuổi đang nằm, chân còn bó nẹp gỗ.

Đây hẳn là đệ đệ Thẩm Kiến của Thẩm Lãng, một tên du côn.

Hai chân Thẩm Kiến bị đánh gãy, là do người của Hắc y bang của hắn ra tay.

Nhận tiền tài của người, thay người giải tai ương.

Đương nhiên, chuyện đánh gãy hai chân Thẩm Kiến quá nhỏ nhặt, Điền Hoành trước đó hoàn toàn không biết, tùy tiện một tên tay sai nào đó dưới trướng hắn cũng có thể làm xong việc.

"Tên du côn nhà ngươi, vốn dĩ không có tư cách trở thành kẻ địch của ta, nhưng vì Thẩm Lãng mà ta phải hạ mình ra tay với ngươi, để một đại hào như ta tự mình động thủ đánh nát xương cốt của ngươi, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi."

Điền Hoành cầm lấy một cây gậy bên cạnh, đập mạnh vào hai chân của nam tử trẻ tuổi trên giường.

Lập tức, vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn.

Thật sự là gãy xương vụn.

Thân thể nam tử trẻ tuổi trên giường co giật một hồi, nhưng không hề phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Điền Hoành lạnh lùng nói: "Người một nhà phải ở cùng nhau, ta sẽ giết ba người các ngươi trước, sau đó sẽ giết Thẩm Lãng, để cả nhà các ngươi đoàn tụ dưới địa ngục."

Sau đó, hắn nhắm ngay vị trí trái tim sau lưng nam tử trẻ tuổi, đâm mạnh.

"Phập!"

Nam tử trẻ tuổi kia, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã mất mạng.

Sau khi giết cả nhà ba người của Thẩm Lãng, Điền Hoành cảm thấy thống khoái.

Khối uất ức trong lòng, cuối cùng cũng đã tan đi hơn nửa.

Trong đầu hắn đã bắt đầu tưởng tượng, Thẩm Lãng nhìn thấy thi thể người nhà sẽ đau khổ tột cùng đến mức nào.

Làm người là phải khoái ý ân cừu.

Thật đã!

Thật sảng khoái!

Lúc này, Điền Hoành báo được đại thù, mới cảm thấy đau đớn trên mặt.

Thứ axit sunfuric này quá lợi hại, không chỉ ăn mòn khuôn mặt của hắn, khí tức mãnh liệt còn kích thích khiến hắn không ngừng chảy nước mắt, trong bóng tối cũng không nhìn rõ được.

Hắn mở bầu nước, uống ừng ực từng ngụm lớn, cổ họng giống như muốn bốc cháy.

Thẩm Lãng, cho dù ở dưới địa ngục, ngươi cũng sẽ phải hối hận vì đã từng đắc tội với ta.

Điền Hoành ta tuy rằng hủy dung mạo, mất đi thân phận, nhưng lại càng tự do tự tại hơn.

Tất cả những điều này, đều là nhờ ngươi ban tặng!

Tiểu súc sinh, ngươi cứ chờ đó cho ta, ta sẽ nhanh chóng đi giết ngươi, ha ha ha!

Nhưng vào lúc này, xung quanh bỗng nhiên sáng lên!

Một ngọn đuốc, trong nháy mắt xé tan màn đêm.

Điền Hoành đột nhiên đứng bật dậy.

Một bóng người xuất hiện ngoài cửa.

Ngọc thụ lâm phong, trác tuyệt bất phàm.

Dù bên ngoài tối đen như mực, không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng và khí chất, cũng đủ thấy đẹp trai đến mức khiến người ta ghen tị.

Người này, dù có hóa thành tro, Điền Hoành cũng có thể nhận ra.

Thẩm Lãng!

"Ha ha ha..." Điền Hoành cười lớn nói: "Thẩm Lãng, tiểu súc sinh nhà ngươi, ta vốn định đi tìm ngươi, ngươi lại tự mình tìm đến cửa, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào."

Trong lòng hắn mừng như điên.

Ông trời quá ưu ái hắn, lại đưa tiểu súc sinh này đến trước mặt hắn.

Tiếp theo, hắn sẽ băm vằm Thẩm Lãng thành muôn mảnh, sẽ để hắn nếm trải tất cả thống khổ, rồi mới giết chết hắn.

"Ngươi đến muộn rồi, tiểu súc sinh." Điền Hoành giận dữ nói: "Tống Nghị ta há có thể dễ dàng buông tha cho ngươi? Ngươi dám đá chết con trai ta, ta liền giết sạch cả nhà ngươi."