Trong phủ thành chủ.
Liễu Vô Nham thành chủ vô cùng vui vẻ.
Hắn thật sự không ngờ Điền Hoành lại có một đệ đệ có tướng mạo giống hắn đến vậy, đúng là bút pháp của thần.
Một Điền Hoành mất đi thân phận càng thêm hữu dụng, hoàn toàn là một thanh chủy thủ tẩm độc, hơn nữa cũng càng thêm ỷ lại vào Liễu Vô Nham.
Lúc này, hắn đang hâm nóng rượu vàng chờ Điền Hoành trở về.
Tiếp theo chính là thời khắc tâm sự, an ủi con chó săn bị hủy dung đang bất an này.
"Chắc là đã giết sạch rồi, nên trở về rồi chứ." Thành chủ hỏi.
Tên tâm phúc phụ tá nói: "Hẳn là vậy, chỉ có điều trong lòng Điền Hoành tràn ngập cừu hận và phẫn nộ, chỉ sợ còn phải tra tấn một phen, băm thây vạn đoạn các loại mới có thể trở về."
Chỉ tiếc, người chết không phải là chính Thẩm Lãng.
Tên tâm phúc phụ tá như nhìn thấu tâm tư của chủ nhân, mỉm cười nói: "Đại nhân, có đôi khi người sống, còn thống khổ hơn cả chết. Nhất là một người có tình cảm, chuyện thống khổ nhất không gì hơn việc người thân của mình chết thảm trước mặt mà bất lực."
Liễu Vô Nham thành chủ muốn cười lớn, nhưng cảm thấy như vậy quá mức lỗ mãng và khinh suất, trái với phong độ của người đọc sách.
Cho nên, hắn chỉ khẽ mỉm cười một cách dè dặt.
"Ta vậy mà lại coi tiểu tử Thẩm Lãng kia là đại địch, thật sự là buồn cười đáng thương." Thành chủ đại nhân nói: "Trong khoảng thời gian gần đây, thật sự là đã mê muội tâm trí, cho nên người ta phải đọc sách, đọc sách mới có thể khiến tâm tĩnh, tâm sáng!"
Tên tâm phúc phụ tá nói: "Lời này của đại nhân không sai chút nào, Huyền Vũ bá tước mới đủ tư cách làm địch nhân của ngài, Thẩm Lãng chỉ là một con chó mà thôi, cho dù có cắn người đau đến mấy, hắn cũng chỉ là một con chó, không có chủ nhân thì dễ dàng có thể đánh chết, hầm thành một nồi thịt."
Thành chủ đại nhân nói: "Người đọc sách phải có phong thái tao nhã, Thẩm Lãng nghèo túng lâu ngày, loại ngôn ngữ thô bỉ tư thái xấu xí đó, thật sự là xấu hổ khi phải ở chung một phòng với hắn."
Sau đó hắn cầm sách lên, đọc một cách tỉ mỉ, ném Thẩm Lãng ra sau đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của nô bộc.
"Đại nhân, có người đưa đến một cái hộp, nói là Điền bang chủ đưa đến, chuyện đã làm xong."
Liễu Vô Nham thành chủ nói: "Mang vào."
Tên võ sĩ kia mang hộp vào, phía trên còn dán giấy niêm phong.
"Xé ra, mở ra!" Thành chủ đại nhân phân phó, sau đó lùi lại vài bước.
Nhỡ đâu là loại tên độc gì đó thì sao?
Giấy niêm phong bị xé ra, hộp được mở ra.
Bên trong lộ ra một cái đầu người dữ tợn, máu me đầm đìa.
Chính là Điền Hoành quen thuộc! Nói chính xác là Điền Hoành sau khi bị hủy dung.
Liễu Vô Nham thành chủ lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân lạnh toát.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên một trận âm thanh dồn dập.
Nô bộc tâm phúc của hắn chạy vội vào, lớn tiếng nói: "Chủ nhân, chuyện lớn không tốt, chuyện lớn không tốt, tất cả kim tệ của chúng ta ở Bạch Tuyết sơn trang, toàn bộ đều bị cướp đi rồi."
Lập tức, thân thể Liễu Vô Nham như bị sét đánh, hồi lâu không có phản ứng.
Đó là phần lớn số tiền của hắn.
Số tiền này không những phải dùng để dưỡng già, mà còn phải dùng để hối lộ quan trên.
Bao nhiêu năm rồi, hắn làm quan bao nhiêu năm, mới tham ô tích góp được số tiền này.
Có dễ dàng không? Đây là móc tim ta mà.
Ngay sau đó, tên nô bộc tâm phúc kia đưa lên một tờ giấy nói: "Bọn họ cướp đi mật khố của ngài, còn để lại một tờ giấy."
Liễu Vô Nham thành chủ nhận lấy xem, phía trên viết nguệch ngoạc mấy chữ to: Kẻ cướp kim tệ không phải Thẩm Lãng!
Khuôn mặt thành chủ Liễu Vô Nham co giật.
Hai cái, ba cái!
Hắn bỗng rống lên: "Thẩm Lãng, ta ** mẫu thân ngươi!"
Sau đó, thành chủ đại nhân ngửa người ra sau té xuống, phun ra một ngụm đờm, bên trong có lẫn máu.
…
"Nương tử, nàng phải đỡ ta cho chắc, đừng để ta ngã xuống đó."
Thẩm Lãng đang làm một chuyện thần thánh.
Hắn đứng trên ghế, dùng bút lông đỏ tươi gạch chéo lên tên Điền Hoành.
Đương nhiên cái ghế này chỉ cao nửa mét, Mộc Lan ở dưới hai tay đỡ lấy, tránh cho phu quân mặt trắng này của nàng bị ngã.
"Kẻ thù của ta lại bớt đi một tên." Thẩm Lãng than thở: "Vậy mà ta còn chưa dùng đến ba phần công lực!"
"Đời người thật tịch mịch như tuyết."
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộc Lan hơi run rẩy.
Thẩm Lãng nhìn những cái tên còn lại trên tường.
Từ Thiên Thiên , Từ Quang Duẫn, Lâm Mặc, Trương Xung.
Sau đó, hắn lại dùng bút lông đen viết thêm tên Liễu Vô Nham vào.
Lần này mưu hại Thẩm Lãng, Liễu Vô Nham đóng một vai trò quan trọng, cho nên không thêm hắn vào danh sách kẻ thù thì thật không phải, không qua được lương tâm của mình.
"Hừ, đường trời ngươi không đi, cửa địa ngục ngươi lại xông vào."
Nói xong, Thẩm Lãng cảm thấy câu này hơi quen.
Nhớ lại mới biết, đêm qua Điền Hoành vừa mới nói.
Có phải hơi xui xẻo không?
"Phi , phi !"
Thẩm Lãng nhổ hai cái.
Nhưng xem ra, câu cửa miệng của nhân vật phản diện đều giống nhau.
Chỉ là nhân vật phản diện đẹp trai thì gọi là có mị lực, có nội hàm, còn nhân vật phản diện xấu xí thì nói thêm nửa chữ cũng đáng chết.
Mộc Lan đã hơi không muốn đỡ nữa, vì nàng căn bản không theo kịp tiết tấu của phu quân này, diễn nội tâm quá nhiều.