Sau đó, hắn lại nhặt quyển sách lên, tùy tiện mở ra một trang, chọn một đoạn tả cảnh ân ái rồi đọc lên.
"Thứ gì vậy? Dùng loại văn tự thô tục này để kích thích dục vọng thấp hèn nhất của con người, cả quyển sách căn bản không có bất kỳ giá trị nào, trình độ thấp kém đến mức khiến người ta phẫn nộ."
"Đã vậy, mấu chốt là đạo đức của kẻ viết sách này cực kỳ bại hoại. Viết ra loại sách như vậy không chỉ là sỉ nhục văn chương, mà còn làm bại hoại phong hóa, chà đạp đạo đức nhân tính, loại người này đáng bị tru di."
Mà đúng lúc này.
Đột nhiên có một thư sinh nói: "Các ngươi xem, người nam nhân bị cưỡi trên bìa quyển sách này có phải hơi quen mắt không?"
"Đúng, có chút quen mắt. Hơn nữa mông của hắn còn vẽ mấy chấm, đó là cái gì?"
"Là phân sao!"
"Gương mặt người này rất quen, không biết đã gặp ở đâu, chỉ là không nhớ ra."
Sau đó, ánh mắt của mấy người ở đây không khỏi nhìn về phía Chúc Văn Hoa.
Thì ra là ở đây.
Sắc mặt Chúc Văn Hoa lập tức thay đổi hoàn toàn, vừa rồi hắn thật sự không nhận ra.
Bởi vì nhân vật trong sách này tên là Chúc Văn Sơn, là hậu duệ của một quý tộc sa sút.
Chúc Văn Hoa cảm thấy mình không hề sa sút, rất phong quang, cho nên hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó.
Hơn nữa, hắn hoàn toàn mang theo ánh mắt soi mói mà đọc sách, chỉ chăm chăm chọn chỗ dở.
Lúc này được người nhắc nhở, hắn vội vàng lật xem nội dung và tranh minh họa trong sách.
Chao ôi!
Chúc Văn Sơn trong sách này thật sự là ám chỉ hắn.
Xuất thân quý tộc, bởi vì mất đi đất phong, gia cảnh sa sút.
Ngày thường thích múa bút vung mực lừa gạt một số thiếu nữ ngây thơ, không những lừa tiền, còn lừa tình.
Cuối cùng, vì muốn sống cuộc sống vinh hoa phú quý mà được Tây Môn đại quan nhân bao nuôi, dăm bữa nửa tháng lại hát khúc Hậu Đình.
Hơn nữa, Thẩm Lãng còn dùng một từ cực kỳ ghê tởm trong sách.
Khuấy phân!
Tây Môn đại quan nhân lại tới tìm Chúc Văn Sơn khuấy phân.
Trong nháy mắt, Chúc Văn Hoa muốn nổ tung!
Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Đây là muốn hủy hoại ta!
Lăn lộn trên thế giới này quan trọng nhất là cái gì?
Đương nhiên là hình tượng rồi.
Thẩm Lãng ngươi đây là muốn hủy hoại hình tượng của ta!
Thù sâu như biển!
Chúc Văn Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: "Chư vị huynh đài, gọi hết tất cả những ai có thể gọi tới đây, chúng ta đến phủ thành chủ đòi lại công đạo. Là người đọc sách, chúng ta có nghĩa vụ quét sạch ô trọc, làm trong sạch chính khí, trả lại cho những người đọc sách ở Lan Sơn thành chúng ta một bầu trời trong sáng."
Trịnh Xương Niên lập tức hiểu ra, Chúc Văn Hoa này là muốn tụ tập mọi người gây chuyện, ép thành chủ cấm bán cuốn sách này của Thẩm Lãng.
Mấy thư sinh nghe xong, lập tức vui mừng hớn hở.
Lại sắp phát tài rồi!
Mỗi khi đến lúc này, Chúc Văn Hoa đều phát tiền theo đầu người, càng gọi được nhiều người, hắn ta càng cho nhiều tiền.
Chúc Văn Hoa không có gì khác, ngoài tiền.
Chỉ trong chốc lát, phía sau Chúc Văn Hoa đã tụ tập hơn một hai trăm thư sinh, trùng trùng điệp điệp tiến về phía phủ thành chủ.
"Thẩm Lãng, ta nhất định sẽ khiến cho sách của ngươi ở Lan Sơn thành, thậm chí toàn bộ Quận Dương Vũ, Quận Nộ Giang đều không có đất dung thân."
"Sách của ngươi bán chạy thì sao? Ta trực tiếp phong sát."
Trước mặt thành chủ Lan Sơn thành Lý Phương bày hai cuốn sách.
Một cuốn là Uyên Ương Mộng của Chúc Văn Hoa, một cuốn là Kim Bình Mai Chi Phong Nguyệt Truyền Kỳ của Thẩm Lãng.
Hắn xem Uyên Ương Mộng hạ sách trước.
Vốn dĩ hắn không xem, nhưng con gái hắn đã xem, vợ hắn cũng đã xem.
Không chỉ có như thế, vợ hắn còn ở trong chăn cùng hắn nói chuyện về những câu chuyện bên trong, khiến cho hắn không thể không xem.
Sau khi xem xong, Lý Phương thành chủ không khỏi tán thưởng.
Chúc Văn Hoa này quả nhiên lợi hại.
Trong sách tuy nói là tình cảm nam nữ, nhưng cũng liên quan đến tranh đấu triều chính, bất kể là trình độ văn chương, hay là xây dựng tình tiết, đều là thượng phẩm.
Quả không hổ là đại tài tử nổi tiếng khắp thành.
Bảo sao một đám nữ tử xem đến si mê, điên cuồng vì nó.
Ngay sau đó, Lý Phương cầm lấy cuốn Kim Bình Mai Chi Phong Nguyệt Truyền Kỳ của Thẩm Lãng.
Vừa nhìn thấy bìa, hắn liền nhíu mày.
Thô tục không chịu nổi.
Lại xem tên sách, ấn tượng càng kém mấy phần.
Làm trò hề để lấy lòng, diễm mị thấp kém.
Vị thành chủ đại nhân này mang theo tâm lý ghét bỏ khinh thường, lật mở trang thứ nhất.
Xem xong đoạn thứ nhất, lông mày của hắn giãn ra.
Xem xong trang thứ nhất, tinh thần hắn phấn chấn.
Tiếp theo, hắn hoàn toàn muốn ngừng mà không được!
Hay!
Sách hay!
Quá hay!
Tuyệt diệu vô cùng!
Văn phong này, câu cú này, thật sự là phải có người đại trí tuệ, mới có thể viết ra được.
Đáng tiếc, đáng tiếc!
Cuốn sách kinh điển như vậy, lại bán cho những kẻ thô tục không chịu nổi kia.
Bọn họ cũng xứng đọc loại văn chương thấu hiểu thế sự này sao?
Những kẻ hạ lưu này có hiểu không?