Sử Thượng Tối Cường Người Ở Rể

Chương 2: Ta Là Kẻ Ở Rể



Đây là đâu? Chẳng phải ta đã tan xương nát thịt rồi sao?

Khi Thẩm Lãng mở mắt lần nữa, hắn đã ở trong một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Hắn nằm trên một chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn mềm mại, mọi thứ xung quanh đều vô cùng lộng lẫy.

Bàn gỗ lim chạm khắc tinh xảo, chân đèn bằng bạc mỹ lệ, thảm lông cừu mềm mại, những chi tiết này đều cho thấy đây là một gia đình giàu có.

Điều quan trọng nhất là, mọi thứ trong căn phòng này đều mang đậm nét cổ xưa, không hề có phong cách nội thất hiện đại của Trái Đất.

Hắn cúi đầu nhìn y phục trên người mình, là loại tơ lụa thượng hạng, nhưng kiểu dáng chắc chắn không thuộc về Trái Đất hiện đại, mà giống như trang phục cổ trang trong phim truyền hình hơn.

Bên cạnh giường có một chiếc gương lớn, không được rõ lắm, hẳn là một chiếc gương đồng.

Thẩm Lãng cố gắng ngồi dậy, lấy hết dũng khí nhìn vào gương.

Cũng chẳng trách hắn, từ sau khi bị hủy dung, mỗi lần soi gương đều chẳng khác nào gặp ác mộng, hắn tự thấy kinh hãi chính mình.

Thấy gương mặt trong gương, Thẩm Lãng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nước mắt tuôn rơi.

Gương mặt này dù tiều tụy tái nhợt, nhưng lại tuấn mỹ vô song, thậm chí có đến tám chín phần tương tự với Thẩm Lãng trước khi bị hủy dung.

Thẩm Lãng khẳng định một điều.

Hắn đã xuyên không, linh hồn hắn đã xuyên đến thế giới xa lạ này, nhập vào thân thể một nam nhân vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Đã lâu không gặp, khuôn mặt tuấn tú của ta.