Vẻn vẹn hơn nửa canh giờ sau, ba nhà thế lực đã chuẩn bị lễ vật chất đầy ba cỗ xe ngựa.
Điền Hoành ngồi trên một chiếc xe ngựa thẳng tiến đến Bá tước phủ, không có thiệp mời cũng phải dày mặt đi tham gia hôn lễ tối nay của Kim Mộc Lan.
Ngàn vạn lần không được là Thẩm Lãng, ngàn vạn lần không được là Thẩm Lãng!
Cùng lúc đó, vợ trước của Thẩm Lãng lại quang minh chính đại đến Bá tước phủ tham gia hôn lễ, bởi vì vị hôn phu của ả là Trương Tấn, con trai Thái thú, hiện là tướng thủ thành Huyền Vũ.
Từ Diễm hỏi: "Trương lang, Bá tước phủ làm thần thần bí bí, chàng nói xem tân lang tối nay đến tột cùng là ai? Là con nhà quyền quý hay một phương đại tài nào, mà có thể cưới được Kim Mộc Lan?"
Đừng nói người khác, ngay cả Thẩm Lãng ta cũng hoài nghi không biết chú rể thành thân tối nay có phải là hắn hay không nữa.
Bởi vì cả ngày nay, ngoài việc đưa cơm ra, không có bất kỳ ai đến đoái hoài gì đến Thẩm Lãng, ngay cả người đưa cơm cũng chẳng hé răng nửa lời.
Bá tước đại nhân không thèm gặp hắn, phu nhân cũng chẳng buồn nhìn, Kim Mộc Lan tiểu thư cũng không ngó ngàng gì đến, thậm chí ngay cả Kim Trung cũng không đến đây một lần, hắn phảng phất bị triệt để bỏ quên tại cái phòng khách này vậy.
Hắn thậm chí hoài nghi không biết Bá tước phủ có phải đã tìm được người tốt hơn rồi hay không, bởi vì xét trên một phương diện nào đó, cả Huyền Vũ thành này người thích hợp hơn hắn nhiều vô số, không biết bao nhiêu thanh niên nam nhi nguyện ý vì Kim Mộc Lan mà xông pha khói lửa.
Rốt cuộc, khi bóng chiều chạng vạng!
Hai thị nữ bước vào, chuẩn xác mà nói là hai đại thẩm bước vào, tay bưng trường bào đỏ thẫm thêu kim tuyến, mũ, đai lưng, giày... của tân lang.
"Thẩm công tử hãy tắm rửa thay y phục đi, chuẩn bị đại hôn!"
Nạp con rể, ở một mức độ nào đó, cũng giống như cưới vợ, cần nhà gái đến nhà trai nạp sính lễ, hôn lễ đương nhiên cũng phải tiến hành ở nhà gái.
Phần lớn thời gian, tân nương đều đội khăn voan, ngồi kiệu hoa du tẩu một vòng bên ngoài rồi trở về nhà.
Thỉnh thoảng, khi tình huống cực đoan, thậm chí cần chú rể ngồi trên kiệu hoa, đội khăn voan, được nâng đến nhà gái để bái đường.
Vô cùng không ổn, Huyền Vũ thành lại thuộc về khu vực có truyền thống tương đối cực đoan, làm con rể thì cần ngồi kiệu hoa, đương nhiên khăn voan thì không cần, nhưng lại phải đeo mặt nạ.
Cho dù như vậy, trong mắt rất nhiều người, đây cũng là một sự chà đạp đối với tôn nghiêm của nam nhân.
Cho nên ở Huyền Vũ thành, rất nhiều nam nhân thà sống cảnh độc thân, cũng không nguyện ý đi làm con rể.
Lúc này Thẩm Lãng mặc cẩm bào đỏ thẫm, đeo mặt nạ bạc, ngồi trong kiệu.
Trước tiên từ Bá tước phủ mang đến miếu thờ, sau đó lại mang về bái đường thành thân.
Toàn bộ Huyền Vũ Bá tước phủ giăng đèn kết hoa, tỳ bộc như mây.
Tân khách không nhiều lắm, nhưng cũng có hơn một trăm người.
Hơn phân nửa là người một nhà của Bá tước phủ, còn lại gần một nửa là danh lưu Huyền Vũ thành, người đọc sách có công danh, quan văn võ tướng tại chức, võ giả nổi tiếng...
Tiểu thư Huyền Vũ Bá tước phủ thành hôn, khách nhân vốn phải rất nhiều, không chỉ là Quận Nộ Giang, ngay cả phủ Tổng đốc, thậm chí quốc quân cũng sẽ phái người đến đây.
Chỉ có điều hôn lễ hôm nay thật sự quá vội vàng, cho nên ngay cả khách nhân ở Quận Nộ Giang cũng không kịp đến.
Đây cũng xem như là hôn lễ keo kiệt nhất trong lịch sử Bá tước phủ.
Các tân khách trong sảnh đường to lớn mặc dù đang bắt chuyện với nhau, nhưng tâm tư lại không để vào câu chuyện, toàn bộ đều nhìn dáo dác về phía cửa chính.
Bởi vì trong lòng mọi người đều vô cùng tò mò, chờ mong, chú rể tối nay sẽ là ai?
Kim Mộc Lan là công chúa của Huyền Vũ thành, vậy kẻ có thể cưới nàng đến tột cùng là thần thánh phương nào? Đến tột cùng ưu tú đến mức nào?
Cho dù là ở rể, cũng khiến người ta đố kỵ đến đau gan.
Nhất là những thanh niên tuấn kiệt chưa lập gia đình kia, sắc mặt tái mét, ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.
Đến tột cùng là ai? Có thể xứng đôi với Kim Mộc Lan tiểu thư?
Mặc dù không nhận được thiệp mời, nhưng Điền Hoành bang chủ Hắc Y Bang cũng mặt dày mày dạn đến đây, trong lòng gã vô cùng khẩn trương, e sợ chú rể này sẽ là Thẩm Lãng, vậy thì đại họa.
Nhưng mà, lúc này gã lại đứng bên cạnh nghe người khác nói về Huyền Vũ Bá tước phủ hiển hách cỡ nào, Kim Mộc Lan tiểu thư ưu tú đến nhường nào.
Hơn nữa, đông đảo danh lưu cũng đang nhao nhao suy đoán vị tân lang này, trong những cái tên mà bọn họ nói ra không ai mà không phải là thanh niên tuấn tài, tài hoa hơn người, ít nhất là xuất thân cử nhân, hoặc là văn cử nhân, hoặc là võ cử nhân.
"Cử nhân ư? Đừng nói giỡn, chú rể ít nhất cũng phải là tiến sĩ."
"Đúng, Kim thị đâu phải quý tộc bình thường, là quý tộc có đại phong địa chân chính. Có không ít tiến sĩ tuy rằng tài hoa hơn người, nhưng lại không có chỗ dựa, ở rể Huyền Vũ Bá tước phủ thì sao chứ, tự nhiên có được vinh hoa phú quý, có gì không tốt?"
Ở Minh triều có quy định người ở rể không được tham gia khoa cử, nhưng Việt quốc lại không có quy định này.
"Đúng, huống hồ Kim Mộc Lan tiểu thư xinh đẹp như thế, xuất sắc như thế, không biết có bao nhiêu người thèm thuồng."
"Đúng, không có công danh tiến sĩ, đừng mơ tưởng cưới Kim Mộc Lan tiểu thư."
Về phần Thẩm Lãng, người ta căn bản không hề nhắc tới nửa lời, điều này sao có thể? Hoàn toàn là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.