Sử Thượng Tối Cường Người Ở Rể

Chương 44: Tát mặt đại nhân vật, kinh diễm toàn trường



Bá tước phủ đương nhiên không muốn mang bút mực giấy nghiên đến, nhưng lúc trước, khi đăng ký lễ vật, đã có mấy bộ bút mực, lập tức có người đi lấy tới.

Nhan Hùng cầm bút lông, viết xuống mấy chữ trên giấy đỏ chót.

Mọi người xúm lại xem, kết quả sau lưng có chút lạnh toát, trong lòng thầm hít sâu một hơi.

Bởi vì những chữ này nhìn thì quen mắt, nhưng lại không ai nhận ra cả.

Thật sự là quá lạ lẫm rồi, đừng nói là những người luyện võ ở đây không biết, có người thậm chí ngay cả người đọc sách có công danh cũng không nhận ra, người ta vô duyên vô cớ ai đi nhận những chữ này chứ, lại hoàn toàn không dùng được.

Thậm chí có thể nói như vậy, trong mười tú tài, có đến tám người không nhận ra toàn bộ những chữ mà Nhan Hùng đã viết.

Thật sự quá khó.

"Chỉ ba chữ đơn giản này thôi, nếu ngươi nhận ra, ngươi không phải là não tàn, nếu ngươi không nhận ra, vậy thì thừa nhận ngươi là kẻ não tàn đi..." Nhan Hùng đắc ý nói.

Đôi mắt đẹp của Kim Mộc Lan liếc nhìn, lập tức nhíu mày.

Nàng đương nhiên nhận ra những chữ này, nàng tuy rằng tập võ, nhưng cũng xem rất nhiều sách, chỉ là những chữ này thật sự quá lạ, nếu như không phải tình cờ đọc được ở một quyển sách nào đó, thì căn bản không thể nhận ra được, bởi vì những chữ này cơ bản không ai dùng đến.

Thẩm Lãng tiến lên xem xét, ba chữ này theo thứ tự là: 莪,玊,丨.

Quả nhiên rất khó, mặc dù hắn là thạc sĩ tốt nghiệp đại học y khoa, nhưng trong ba chữ này, hắn chỉ nhận ra được chữ đầu tiên, hai chữ phía sau thì hoàn toàn không biết.

"Ha ha... Không biết chữ à? Ba chữ này ngươi có thể nhận ra một chữ thôi cũng đã rất giỏi rồi." Tú tài Nhan Hùng nói: "Thành thật khai báo là ngươi không nhận ra đi, thừa nhận mình là một kẻ thấp kém đi, đọc sách mười năm mà ngay cả ba chữ đơn giản này cũng không biết."

Nhiều người có mặt đỏ bừng mặt, bọn họ đều đọc sách mười mấy năm, thậm chí còn thi đậu tú tài, có kẻ đỗ cả cử nhân mà vẫn không nhận ra vài chữ trong này.

Tuy rằng Thẩm Lãng không nhận ra, nhưng đi theo hắn xuyên không còn có chiếc laptop Alienware, bên trong tự điển gì cũng có, tra cứu dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, chiếc laptop này trong đầu hắn nay càng tiên tiến hơn, Thẩm Lãng chỉ cần liếc mắt một cái, gần như ngay lập tức có được đáp án, mà còn rất nhiều đáp án khác nhau.

Lúc này mọi người đều nhìn Thẩm Lãng, chờ hắn bẽ mặt.

Thẩm Lãng nói: "Chữ đầu tiên này là "莪" (nga) đồng âm với chữ 'nga' (鹅: ngan/ngỗng), là một loại thực vật, có thể làm thuốc, xuất xứ từ Kinh Thi, Tiểu Nhã, câu thơ rằng: 'Tinh tinh giả nga, tại bỉ trung a.' (Cỏ nga mọc rậm đầy, lan đầy khắp nơi trong gò lớn)"

Lời vừa ra, Nhan Hùng hơi sững sờ, tuy chữ này đơn giản nhất, nhưng tên phế vật Thẩm Lãng này đáng lẽ không nhận ra mới phải.

Nhưng hắn rất tự tin, hai chữ tiếp theo Thẩm Lãng không thể nào biết được.

Thế nhưng, Thẩm Lãng không hề dừng lại, nói tiếp: "Chữ thứ hai 玊 này đọc là 'phạt', nghĩa thứ nhất là ngọc có tỳ vết, nghĩa thứ hai là chỉ hoàng tộc."

Chưa kịp để Nhan Hùng kinh ngạc, Thẩm Lãng lại nói tiếp: "Chữ thứ ba này quả thực rất hiếm, lại có nhiều cách đọc. Cách đọc thứ nhất là 'thụ', nghĩa là dựng đứng."

"Cách đọc thứ hai là cổn, nghĩa là trên dưới thông suốt."

"Cách đọc thứ ba là 'thối', nghĩa là lui về phía sau."

"Cách đọc thứ tư là 'nhất', là một họ thời thượng cổ, bắt nguồn từ Khương thị thời thượng cổ."

Lịch sử thế giới này từng bị hủy diệt, sau đó người ta khai quật được rất nhiều sách cổ Trung Hoa, xem đó là khởi nguồn văn minh.

Vì vậy, rất nhiều điển cố đều bắt nguồn từ những sách này, tuy không phải lịch sử của thế giới này, nhưng được ghi chép lại, cũng trở thành lịch sử.

Nói xong, Thẩm Lãng nhìn tú tài Nhan Hùng : "Ta nói có đúng không?"

Nhan Hùng không dám tin nhìn Thẩm Lãng , chữ cuối cùng này hắn chỉ biết hai cách đọc, là đồng âm với 'thụ' và 'nhất'. Hai cách đọc còn lại hắn cũng không biết.

Tên Thẩm Lãng này chẳng phải là kẻ đần độn sao? Trước đây lúc đi học ngu không thể tả, ngay cả chữ bình thường nhất cũng không đọc được, huống hồ là chữ hiếm gặp thế này.

Thẩm Lãng nhìn về phía sư phụ của Nhan Hùng , cựu thành chủ Huyền Vũ: "Trương đại nhân, ngài học thức uyên bác, văn võ song toàn, ngài nói ba chữ này của ta đọc có đúng không?"

Vị cựu thành chủ râu tóc bạc phơ kia trừng mắt nhìn đệ tử Nhan Hùng , cười nói: "Đều đúng!"

Lời vừa ra, mọi người kinh ngạc.

Đặc biệt là Trương Tấn và Từ Diễm, Từ Diễm rõ nhất Thẩm Lãng là hạng người gì.

Nàng hoàn toàn hiểu ba chữ này hiếm gặp đến mức nào, đặc biệt là chữ cuối cùng, ngay cả Từ Diễm nàng cũng không biết, vậy mà tên phế vật Thẩm Lãng học mười năm cũng không xong lại biết?

Chuyện này, sao có thể?

Thẩm Lãng nói tiếp: " Nhan Hùng , nếu đã chơi trò đoán chữ, vậy ta cũng viết vài chữ cho ngươi đoán xem sao?"

Tú tài Nhan Hùng cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi? Còn có chữ nào ta không nhận ra? Thật nực cười!"

Thẩm Lãng cầm bút lông, chấm mực, viết liền một mạch rất nhiều chữ.

Lũng tịnh ngã (我: ngã (ta)) nãng ngạt thô dục. (龘靐我齉齾麤爩)

Uất thị (是: thị (là)) bưu nang trạc luyên thoán. (灪是驫饢籱癵爨)

Nguyên phong sỏa (傻: ngốc) chúc độc môn luyến.(厵麷傻钃讟虋纞)

Miết cấm sở bức (逼: bức) lư linh sương.(龞齽齼逼黸麢鸘)

Viết xong, Thẩm Lãng hỏi: " Nhan Hùng , trong số những chữ này ngươi nhận ra được bao nhiêu chữ? Nếu ngươi nhận ra được hơn bốn chữ, ta sẽ phục ngươi."

Tú tài Nhan Hùng nhìn mấy chục chữ này, hoa cả mắt, đây... đây là chữ gì vậy?

Tuy nhiên, có vài chữ hắn rõ ràng nhận ra, buột miệng đọc thành tiếng: "Ta là tên đần độn!"

...