Thẩm Lãng cau mày: "Dù với quyền lực của Bá tước phủ, cũng không thể giết chết Từ gia sao?"
Mộc Lan thở dài: "Từ gia đã kết thông gia với Trương gia, phụ thân của Trương Tấn là Nộ Giang Thái thú, chỗ dựa của bọn họ là Chúc thị gia tộc, với lực lượng của Bá tước phủ thì vẫn chưa đủ sức."
Thẩm Lãng hậm hực: "Vậy ta đi giết Điền Hoành trước được không?"
Mộc Lan lắc đầu: "Chỉ sợ cũng không xong, Điền Hoành là thiên hộ dân quân của Huyền Vũ thành, do thành chủ quản lý, hắn vừa mới đầu phục Trương gia, nếu Bá tước phủ động đến hắn, chính là trở mặt với phủ thành chủ, vi phạm tân chính, vì quý tộc không được can thiệp vào chính vụ địa phương."
Thẩm Lãng bực bội: "Chẳng phải Bá tước phủ rất lợi hại sao? Sao cái này cũng không làm được, cái kia cũng không xong?"
Mộc Lan cười gượng: "Vậy... Thật sự xin lỗi chàng."
Thẩm Lãng nói: "Nương tử, vậy ta lấy thân phận cô gia Bá tước phủ đến Hắc Y Bang dằn mặt Điền Hoành có được không? Chẳng lẽ đến một việc cỏn con như vậy ta cũng không làm được sao? Nếu ngay cả một tên đầu lĩnh Hắc Bang cũng không trị được, thì Huyền Vũ Bá tước phủ còn ra thể thống gì?"
Kim Mộc Lan khó xử nhìn trượng phu, trong lòng nàng thoáng nghi ngờ, liệu mình có chọn lầm phu quân hay không?
Thấy Thẩm Lãng ánh mắt mong chờ, Kim Mộc Lan như bị ma xui quỷ khiến, khẽ gật đầu: "Vậy... cũng được."
Thẩm Lãng buông bát đũa, đứng dậy: "Ta no rồi, nương tử cứ dùng thong thả, vi phu xin cáo từ."
Kim Mộc Lan nhìn theo bóng lưng Thẩm Lãng rời đi, trong lòng kinh ngạc, không nói nên lời.
Phu quân thật là kẻ có thù tất báo, đến một khắc cũng không thể chờ sao?
...
Thẩm Lãng vừa đi khỏi, Kim Mộc Lan nhìn theo bóng lưng hắn, ngẩn người một thoáng rồi tiếp tục dùng bữa.
Thị nữ Tiểu Đình đứng bên cạnh, khẽ nói: "Tiểu thư, cô gia quá mức chấp nhặt, chỉ sợ sẽ làm tổn hại đến thanh danh Bá tước phủ."
Nàng dáng người cao gầy, có phần mảnh khảnh.
Nghe vậy, Kim Mộc Lan dừng đũa, nhìn Tiểu Đình.
Nàng đối đãi với hạ nhân rất tốt, nên đám thị nữ cũng không quá câu nệ.
Hơn nữa, Tiểu Đình này làm việc tháo vát, chăm sóc Kim Mộc Lan chu đáo, có thể xem là đầu lĩnh trong đám thị nữ.
Từ trước đến nay, người trong Bá tước phủ gặp nàng đều nịnh nọt gọi một tiếng "Tiểu Đình tỷ tỷ".
Thấy Kim Mộc Lan nhìn mình, Tiểu Đình nói: "Tiểu Đình nói có sai đâu, Bá tước phủ ta vốn nổi tiếng nhân nghĩa, yêu dân như con, cô gia hành sự lỗ mãng như vậy, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân, liên lụy đến Bá tước phủ."
Kim Mộc Lan ánh mắt lạnh lẽo, quát khẽ: "Người đâu, cho ả mười bạt tai."
Lập tức, một mụ mụ tiến lên, giơ tay tát mạnh vào mặt Tiểu Đình.
"Bốp... bốp... bốp..."
Tiểu Đình nhất thời không tin vào tai mình, tiểu thư lại đánh mình?
Ngay sau đó, khuôn mặt đau rát, nàng không khỏi kêu lên thành tiếng.
Mười bạt tai giáng xuống, gương mặt tú lệ của Tiểu Đình sưng vù, máu mũi rỉ ra.
Những người xung quanh chứng kiến cảnh này đều im thin thít, không dám hé răng nửa lời.
Tiểu thư từ trước đến nay chưa từng như vậy, dù có đôi khi hạ nhân trêu chọc nàng vài câu, nàng cũng không để bụng.
Kim Mộc Lan lạnh giọng: "Các ngươi nhớ cho kỹ, cô gia dù là ở rể, cũng là chủ nhân của các ngươi. Từ nay về sau, kẻ nào dám sau lưng bàn luận chủ nhân, thì không chỉ đơn giản là mười bạt tai."
Tiểu Đình hoàn toàn ngây dại, trước kia tiểu thư cưng chiều nàng đến mức nào chứ?
Kim Mộc Lan tiếp lời: "Đuổi ả ra khỏi viện ta, đưa đến Tú phòng."
Lúc này, Tiểu Đình mới thật sự hoảng hốt, vội quỳ xuống dập đầu: "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, xin tiểu thư tha cho nô tỳ, từ nay về sau nô tỳ không dám nữa."
Bị đánh mười bạt tai, chỉ cần không bị thương đến mặt thì không sao, nhưng bị đuổi đến Tú phòng thì thật thảm khốc.
Nô bộc trong Bá tước phủ cũng có tôn ti trật tự, hầu hạ bên cạnh tiểu thư chính là kẻ trên người, đến Tú phòng thì chỉ là hạng người thấp kém, suốt ngày phải làm việc vất vả.
Nhưng mặc nàng ta van xin thế nào, mấy mụ mụ vẫn lôi xềnh xệch nàng ta đi.
…
"Chủ nhân, cô gia Thẩm Lãng đến kính trà." Kim Trung bẩm báo.
Bá tước đại nhân tâm tình khá tốt, tối qua Thẩm Lãng biểu hiện không tệ, khiến ông nở mày nở mặt.
Đương nhiên, so với Vương Anh và Mạc Dã thì Thẩm Lãng vẫn còn kém xa, chỉ là Thẩm Lãng trước kia vốn là một kẻ vô dụng, nên biểu hiện tối qua khiến người ta có cảm giác như nhặt được món hời lớn.
Thẩm Lãng tiến vào, cung kính dâng trà lên nhạc phụ nhạc mẫu.
Bá tước đại nhân hỏi: "Thẩm Lãng, hôm nay ngươi có dự định gì không?"
Thẩm Lãng đáp: "Phụ mẫu vất vả nuôi dưỡng ta khôn lớn, hôm nay ta ở rể Bá tước phủ, thật bất hiếu. Ta muốn về nhà, hầu hạ nhị lão, tận hiếu trước gối."
Bá tước đại nhân gật đầu: "Trong trăm nết thiện, hiếu đứng đầu, ngươi nói phải lắm. Ngươi cứ đi đi, tiện thể mang chút lễ vật của ta đến biếu phụ mẫu."
"Vâng." Thẩm Lãng đáp: "Đa tạ nhạc phụ đại nhân."
Nhạc mẫu trang nhã hiền thục, ôn tồn nói: "Mộc Lan thân là con dâu, vốn nên cùng ngươi về bái kiến song thân, nhưng nàng ấy bận quân vụ, ta xin phép được thay nàng tạ lỗi với ngươi."
Thẩm Lãng vội đáp: "Nhạc mẫu đại nhân quá lời, ta thật không dám."
Hai người đều tránh nói đến đêm động phòng hoa chúc, xem ra đã đoán trước được điều gì.
Sau khi Thẩm Lãng cáo từ, Bá tước phu nhân nói: "Ta thấy Thẩm Lãng này cũng không tệ, rất biết điều."