Vẻ mặt phụ thân hơi đổi, nói: "Đại Lang, con dù sao cũng là người của Bá tước phủ, chúng ta là cha mẹ, hưởng chút lộc của con thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể lấy tiền của Bá tước phủ, kẻo người ta lại bảo con ăn cây táo rào cây sung, làm hỏng thanh danh của con."
Phụ thân nói rất uyển chuyển, nói trắng ra là sợ Thẩm Lãng mang tiếng là kẻ vong ơn bội nghĩa.
Thẩm Lãng cười nói: "Mấy kim tệ này không phải do Bá tước phủ ban cho, là do con tự kiếm được."
Phụ thân hỏi: "Con ta kiếm bằng cách nào?"
Thẩm Lãng đáp: "Con đã phát minh ra một loại công thức thuốc nhuộm mới, bán cho một nhà buôn tơ lụa lớn trong thành. Lúc trước vì chưa có chỗ dựa nên con không dám lấy ra dùng, giờ con đã là cô gia của Bá tước phủ rồi, số tiền này có thể yên tâm mà dùng."
Thẩm Lãng dĩ nhiên không thể nói thật với phụ mẫu rằng số tiền này là do hắn tống tiền Điền Hoành mà có được, nếu không thì phụ mẫu lại càng không dám tiêu.
Dù vậy, phụ thân vẫn còn do dự, từ nhỏ đến lớn ông đã quen cưng chiều Thẩm Lãng, nên thực sự không nỡ tiêu tiền của con trai.
Thẩm Lãng nói: "Xây một căn nhà lớn, để khi con về còn có chỗ mà ở, nhỡ đâu Mộc Lan muốn theo con về, chẳng lẽ lại bắt nàng ấy ở trong cái nhà tranh này sao?"
Nghe vậy, phụ thân lập tức hạ quyết tâm, nhất định phải xây nhà mới, nhà thật lớn.
Mặc dù ông cảm thấy, thiên kim tiểu thư của Bá tước phủ chắc chắn sẽ không đặt chân đến cái nơi này, nhưng nhỡ đâu nàng ấy muốn đến, thì cũng không thể để cho con dâu chịu khổ, con trai ông mất mặt.
"Xây một căn nhà lớn thì cùng lắm cũng chỉ tốn mười mấy kim tệ là đủ, cần gì đến tận ba trăm đồng?" Phụ thân nói.
Thật ra thì, ông còn chưa từng sờ đến kim tệ bao giờ, trước đây toàn dùng đồng tệ, giỏi lắm thì dùng đến ngân tệ là cùng.
Nếu như mang vàng ra chợ mua đồ, thì người ta cũng chẳng có tiền mà thối lại cho ông.
Mà ở thôn quê, dù có xây một căn nhà gạch ngói năm sáu gian, dùng loại gạch xanh tốt nhất, phiến đá tốt nhất, cộng thêm một cái sân rộng rãi, rồi xây tường vây, thì cũng chẳng tốn đến một trăm kim tệ.
Thẩm Lãng nói: "Phải xây nhà thật to, thật khí phái, tường phải thật dày, tường vây phải thật cao."
"Được, được..." Phụ thân gật đầu đáp.
Còn đệ đệ Thẩm Kiến đứng bên cạnh, không rời mắt khỏi Thẩm Lãng, từ trước đến nay hắn chỉ là một tên côn đồ hạng bét, giờ đại ca đã là cô gia của Bá tước phủ, hắn đã sớm muốn rời khỏi cái thôn nhỏ này, ra ngoài mở mang kiến thức.
Thẩm Lãng nói: "Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, đợi đến khi nào ngươi khỏe hẳn, ca ca sẽ dẫn ngươi đi, nhất định sẽ cho ngươi có tiền đồ."
"Vâng!" Đệ đệ mừng rỡ: "Đợi đến khi ta thành đạt, nhất định sẽ cưới Lưu quả phụ về làm vợ."
Ước mơ của hắn vẫn vĩ đại như vậy.
Sau đó, mẫu thân đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, dù lúc này đã là buổi chiều.
Thẩm Lãng vui vẻ cùng người nhà dùng bữa.
Mẫu thân mời hai gã võ sĩ của Bá tước phủ cùng vào ăn cơm, nhưng bọn họ từ chối, sau khi chuyển hết đồ đạc vào nhà, bọn họ liền ra ngoài đứng, lấy hai cái bánh ngô ra ăn trưa.
Đây là một loại cung kính, nhưng ở một mức độ nào đó, nó còn là một sự xa cách, không muốn thân thiết với người nhà Thẩm Lãng.
Bọn họ sẵn sàng liều mình bảo vệ Thẩm Lãng, nhưng trong lòng vẫn có chút coi thường hắn, Thẩm Lãng cũng không thể ra lệnh cho bọn họ.
Dĩ nhiên, Thẩm Lãng cũng chẳng có ý định nhiệt tình làm gì, các ngươi không muốn vào ăn cơm, thích đứng ngoài gặm bánh thì cứ tự nhiên.
Ngay cả khi mẫu thân muốn pha trà cho bọn họ, Thẩm Lãng cũng từ chối, chỉ rót cho mỗi người một bát nước lã.
Trong lòng Thẩm Lãng đã hạ quyết tâm.
Hắn nhất định phải có những tâm phúc của riêng mình, không cần nhiều, chỉ cần một hai người lợi hại là được, vào những thời khắc quan trọng, sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Thẩm Lãng, bọn họ có thể không chút do dự xông lên phía trước.
Hơn nữa, Thẩm Lãng có việc gì cũng không cần phải tự mình ra mặt, chỉ cần phái người đi là được.
Cái gì cũng phải tự thân vận động, thật là mất mặt quá đi.
Thuộc hạ không cần nhiều, trung thành và đắc lực mới là quan trọng nhất.
Sau đó, Thẩm Lãng sắc thuốc cho phụ thân uống, rồi bôi thuốc mới vào chỗ xương gãy của đệ đệ, dùng vải sạch băng bó và cố định lại.
Phụ mẫu gần như tham lam hưởng thụ tất cả sự ấm áp và hạnh phúc này.
Đứa con trai mà họ yêu thương nhất vậy mà đã trở nên hiếu thảo và hiểu chuyện đến vậy, mọi thứ thật quá tốt đẹp.
Khi mặt trời dần khuất bóng, Thẩm Lãng chính thức cáo biệt phụ mẫu, chuẩn bị quay về Bá tước phủ.
Mẫu thân rưng rưng nước mắt, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, tiễn Thẩm Lãng lên đường.
"Đại Lang, Đại Ngốc gặp chuyện rồi, tình hình không được tốt, con hãy đến xem nó thế nào."
Trước khi đi, mẫu thân vẫn không nhịn được mà nói.
Đại Ngốc là người bạn duy nhất của Thẩm Lãng, từ nhỏ đã luôn bảo vệ hắn.
Đệ đệ Thẩm Kiến vì bảo vệ Thẩm Lãng mà đánh nhau với người ta, còn Đại Ngốc thì đứng ra che chắn cho Thẩm Lãng, hứng chịu mọi đòn roi.
Trên đường đến nhà Đại Ngốc, Thẩm Lãng đi ngang qua thôn Phong Diệp, các thôn dân đều chỉ trỏ, núp sau cánh cửa để xem náo nhiệt.
Ánh mắt họ nhìn Thẩm Lãng vô cùng phức tạp.
Không ngờ tới, tên phế vật Thẩm Lãng lại có ngày một bước lên mây, trở thành con rể của Bá tước phủ.
Tên Nhị Ngốc mà họ từng coi thường, giờ đã trở thành một nhân vật cao cao tại thượng, khiến cho dân làng không thể với tới.
Hâm mộ, ghen tị, hận a!