Gia cảnh phụ thân Đại Ngốc không tệ, chẳng lẽ thật không có tiền chữa trị cho Đại Ngốc? Chẳng qua là tốn kém hơi nhiều, hắn không nỡ mà thôi.
"Ngươi bị vứt ở đây mấy ngày rồi?" Thẩm Lãng hỏi.
Đại Ngốc cố gắng dùng ngón tay tính, nhưng ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi.
Trước kia hắn cường tráng biết bao?
"Một bàn tay không đủ." Đại Ngốc đáp.
Nói như vậy, hắn bị ném trong khe núi này đã hơn sáu ngày.
Không ăn không uống, mặc hắn máu chảy đầm đìa, mặc hắn xương cốt gãy lìa, mặc hắn chờ chết.
Thẩm Lãng đã xem xét thương thế của Đại Ngốc, xương sườn gãy năm cái, gan, dạ dày và phổi đều bị nội thương.
Thương thế này rất nặng, nhưng chỉ cần chịu chi tiền thì chắc chắn cứu được, phụ thân hắn không nỡ tốn tiền nên mới ném hắn vào khe núi chờ chết.
Nhưng rất may, xương sườn gãy không đâm vào nội tạng.
Đại Ngốc sở dĩ thoi thóp, hoàn toàn là bởi vì bị ném trong khe núi, dầm mưa dãi gió, lại thêm mấy ngày mấy đêm không được ăn uống, mới sốt cao không hạ, suy yếu đến cực điểm.
"Nhị Ngốc, ta sắp chết rồi." Đại Ngốc cười với Thẩm Lãng: "Vốn ta còn lo ngươi bị người ta ức hiếp, giờ thì tốt rồi, ngươi trở nên lợi hại rồi."
Sau đó, hắn khẽ nhắm mắt, hơi thở dần yếu đi.
Đại Ngốc quyến luyến cuộc sống, nhưng cũng không quá sợ chết, chỉ là trong lòng có chút buồn bã.
"Không, ngươi không được chết, ngươi cũng không thể chết, ta cứu ngươi, ta đưa ngươi đi." Thẩm Lãng nói.
Rồi, hắn lấy nhân sâm đã thái lát trong ngực ra, nhét vào miệng Đại Ngốc bảo ngậm.
Đại Ngốc vẫn ngây ra, không chút ý chí cầu sinh.
Không gì đau đớn bằng lòng đã chết.
Từ khi bị phụ thân vứt bỏ, hắn đã không muốn sống nữa.
Tuy từ nhỏ đến lớn hắn đều bị phụ mẫu ngược đãi, cơm không đủ no, phụ thân đối với hắn cũng rất lạnh nhạt, nhưng Đại Ngốc vẫn luôn tin rằng phụ thân thương yêu hắn, chẳng qua không giỏi biểu đạt mà thôi.
Hơn nữa, hắn thực sự ăn quá nhiều.
Mặc dù mỗi ngày hắn đều cố nhịn đói, mỗi bữa không ăn quá hai bát cơm ngô, mỗi ngày đều liều mạng làm việc.
Hắn chỉ muốn phụ thân biết, hắn là người có ích.
Nhưng hắn vì cứu đệ đệ mà bị thương nặng, phụ thân không muốn tốn tiền cứu chữa, vứt bỏ hắn trong khe núi, hắn cuối cùng cũng hiểu phụ thân không yêu hắn.
Cho nên, hắn không còn sợ chết nữa.
Thẩm Lãng vỗ mặt Đại Ngốc, lớn tiếng nói: "Đại Ngốc, ta bị người ta ức hiếp, ngươi phải giúp ta."
Đại Ngốc như phản xạ có điều kiện, bỗng mở to mắt, còn muốn dang hai tay ôm Thẩm Lãng vào lòng.
Thẩm Lãng nói: "Đại Ngốc, ngươi không thể chết như vậy, ngươi phải khiến phụ thân ngươi thấy ngươi lợi hại thế nào, để hắn hối hận, đúng không?"
Lời này trúng tim đen của Đại Ngốc, hắn ngây ra một lúc, rồi gật đầu lia lịa.
"Đúng, ta muốn cho phụ thân biết ta có ích, khi ông ấy già ta có thể nuôi ông ấy." Đại Ngốc lẩm bẩm: "Ta không thể chết, ta còn phải nuôi phụ thân, đệ đệ nghịch ngợm, lớn lên chắc chắn sẽ không quan tâm phụ thân."
Đến nước này, Đại Ngốc vẫn nghĩ sau này sẽ nuôi phụ thân, khiến Thẩm Lãng không nói nên lời.
"Khiêng hắn lên xe ngựa." Thẩm Lãng ra lệnh.
Hai võ sĩ của Bá tước phủ ngẩn ra, rồi gật đầu: "Vâng!"
Hai người khiêng Đại Ngốc lên xe ngựa lớn.
Thẩm Lãng lập tức trở về nhà Đại Ngốc, mặt lạnh như băng.
Mẹ kế Đại Ngốc cười gượng: "Trong nhà thực sự không có tiền chữa cho Đại Ngốc, mới bất đắc dĩ làm vậy, hơn nữa người miền núi đều thế cả, đâu chỉ riêng nhà ta."
"Hừ!" Đệ đệ cùng cha khác mẹ của Đại Ngốc cười lạnh: "Đồ ngốc như vậy, chết thì chết, có gì đáng tiếc? Ngươi cũng thế thôi."
Thằng nhóc này hết thuốc chữa rồi.
Thẩm Lãng không nói hai lời, tiến lên tung một cước vào hắn.
Đoạn tử tuyệt tôn cước!
"A..." Đệ đệ của Đại Ngốc kêu thảm, lăn lộn trên đất, đau đến trợn mắt, sùi bọt mép.
Mẹ kế Đại Ngốc thét lên: "Thẩm Lãng, ngươi làm gì? Đừng tưởng ngươi thành con rể của Từ gia thì ta sợ ngươi, ta sẽ đi kiện ngươi, ta sẽ đi kiện ngươi!"
Bà ta còn chưa biết Thẩm Lãng đã thành con rể của Bá tước phủ.
"Ta không đánh nữ nhân." Thẩm Lãng cười nói.
Hắn lấy một chậu gỗ, tao nhã đổ đầy nước.
"Ngươi đừng sợ, ta đã nói không đánh nữ nhân."
Rồi, Thẩm Lãng ấn đầu mẹ kế Đại Ngốc xuống nước, khiến bà ta ngạt thở.
"Ư... ư..." Người đàn bà độc ác này liều mạng giãy giụa, nhưng không tài nào thoát ra được.
Hai võ sĩ của Bá tước phủ thấy cảnh này, mặt hơi run, nhưng không nói gì.
Chừng hai phút.
Mẹ kế Đại Ngốc cảm thấy mình sắp chết đến nơi, không thể thở nổi, sợ đến mức đại tiểu tiện ra quần.
Thẩm Lãng túm tóc bà ta, lôi đầu bà ta lên khỏi mặt nước, bà ta mới thở lại được, ho sù sụ, khóc lóc thảm thiết.
"Mấy ngày nay, Đại Ngốc chính là tuyệt vọng chờ chết như vậy, ta cho ngươi nếm thử mùi vị này." Thẩm Lãng thản nhiên nói: "Đợi trượng phu của ngươi về, bảo hắn ta đến Huyền Vũ Bá tước phủ, hắn ta có thể tìm ta bất cứ lúc nào."
Nói xong, Thẩm Lãng nghênh ngang bỏ đi.
Mang theo Đại Ngốc, trở về Huyền Vũ Bá tước phủ.
Khi mặt trời lặn, Thẩm Lãng về đến Bá tước phủ.
Người bình thường không thể vào tòa thành trên đỉnh núi của Bá tước phủ, nhưng Thẩm Lãng là con rể, đương nhiên thông suốt.
Nhưng rất nhanh hắn bị chặn lại.
Một sĩ quan trẻ tuổi, dẫn theo mấy chục võ sĩ đang tuần tra, thấy Thẩm Lãng vào liền quát:
"Đứng lại!"