Đề thứ nhất.
Hứa Văn Chiêu khinh thường liếc mắt nhìn, sau đó định lướt mắt sang đề thứ hai, theo bản năng muốn đánh một dấu gạch chéo lớn ở trên.
Nhưng dừng lại một giây, ánh mắt hắn lại quay trở lại đề thứ nhất.
Lại trả lời đúng?
Điều này sao có thể?
Đề thứ nhất này tuy rằng là đơn giản nhất, nhưng cũng đã vượt xa nội dung mà hắn đang dạy hiện tại.
Người không hiểu toán học cao cấp, chỉ có thể cộng một cộng hai, cộng ba, cộng bốn, cứ cộng liên tục như vậy, đến khi cộng đến một trăm, thì thời gian một nén hương đã hết từ lâu rồi.
Thế nhưng, Thẩm Lãng lại đưa ra cách giải và đáp án chính xác nhất.
Lại nhìn đề thứ hai, lại vẫn đúng.
Đề thứ ba, vẫn đúng như cũ.
Hứa Văn Chiêu cảm thấy có chút không ổn, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi.
Đề thứ tư, thứ năm, vẫn chính xác như cũ.
Thậm chí còn chính xác đến mức không thể chính xác hơn, cách giải của Thẩm Lãng còn cao minh hơn Hứa Văn Chiêu hắn, còn chuẩn xác hơn.
Sau lưng Hứa Văn Chiêu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đã từng nói, chỉ cần Thẩm Lãng trả lời đúng năm đề, hắn sẽ công khai xin lỗi Thẩm Lãng.
Bây giờ Thẩm Lãng đã trả lời đúng cả năm đề này, phải làm sao đây?
Tiếp theo, Hứa Văn Chiêu nhìn sang đề thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín!
Hắn đã không còn là đổ mồ hôi lạnh, mà là hoàn toàn bị chấn động.
Thật là gặp quỷ, đây tuyệt đối là gặp quỷ!
Hứa Văn Chiêu rõ ràng nhìn thấy rất rõ.
Chín đề trước Thẩm Lãng chỉ tốn một chút thời gian, không hề có bất kỳ quá trình tính toán nào, gần như chỉ liếc mắt nhìn một cái là viết ra đáp án.
Hắn vốn tưởng Thẩm Lãng là viết bừa.
Không ngờ, lại đúng hết.
Điều này quá hoang đường.
Chín đề này đã là những bài toán khó vô cùng cao thâm, cả thành Huyền Vũ căn bản không có mấy người có thể làm được.
Cho dù là Hứa Văn Chiêu hắn, cũng cần phải tốn một khoảng thời gian, trải qua rất nhiều tính toán, mới có thể làm ra hết.
Thẩm Lãng chỉ tốn một chút thời gian.
Hắn, hắn làm sao làm được?
Mấu chốt là, hắn căn bản không hề dùng bàn tính, hắn làm thế nào để tính toán?
Thẩm Lãng hẳn là chưa từng tiếp xúc qua toán học, chẳng lẽ là trời sinh đã biết?
Điều này cũng quá kinh khủng rồi.
Hứa Văn Chiêu nhắm mắt lại, để cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại, sau đó xem đề thứ mười.
Chín đề trước Thẩm Lãng đều trả lời đúng, Hứa Văn Chiêu đã chắc chắn mất mặt.
Mà đề thứ mười này, là cuộc tranh đấu về danh dự toán học, là cuộc tranh đấu về trí tuệ toán học.
20 cây, mỗi hàng trồng 4 cây, tổng cộng trồng được mấy hàng.
Đề này hắn đã thấy trong điển tịch toán học thượng cổ, tốn mười mấy năm, mới nghĩ ra cách xếp mười bốn hàng.
Hứa Văn Chiêu tin chắc Thẩm Lãng nhất định không thể hoàn thành, bởi vì đây là trí tuệ toán học chân chính.
Nhưng mà…
Chỉ thoáng nhìn qua.
Hứa Văn Chiêu đã cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi gai ốc.
Mẹ kiếp, Thẩm Lãng, ngươi điên rồi sao?
Không, lão thiên gia, ngươi điên rồi sao?
Đây rõ ràng là đề hình học, liếc mắt là thấy ngay.
Hứa Văn Chiêu chỉ một thoáng đã nhận ra, đáp án của Thẩm Lãng vượt xa mười ba hàng.
Sau đó, hắn bắt đầu đếm.
Mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười tám… hai mươi ba!
Đúng hai mươi ba hàng!
Thật khiến người ta hoài nghi nhân sinh, sởn cả tóc gáy!
Đây… Đây là làm thế nào được vậy?
Hai mươi cây, mỗi hàng bốn cây, ngươi lại trồng được hai mươi ba hàng.
Ngươi làm thế nào vậy?
Ngươi là người hay quỷ vậy?
Hứa Văn Chiêu ta đây phải mất mười mấy năm trời, mới trồng được mười bốn hàng.
Mà Thẩm Lãng lại mất bao lâu?
Chưa đến nửa canh giờ!
Trong khoảnh khắc, Hứa Văn Chiêu thật sự hoài nghi trí thông minh của bản thân, trong lòng có chút nản chí ngã lòng.
Hắn say mê toán thuật, lại có trình độ rất cao.
Tuy rằng khoa cử không có thành tựu gì, nhưng về toán thuật, hắn tự thấy mình không có đối thủ.
Chính vì thế, hắn mới quản lý toàn bộ sổ sách của Bá tước phủ, đóng vai trò quan trọng không thể thiếu trong phủ.
Hắn lấy đó làm tự hào.
Thế nhưng, hắn phát hiện chút thành tựu toán thuật cỏn con của mình, lại bị nghiền ép thành cặn bã.
Sao có thể không khiến hắn sụp đổ?
…
Phu nhân đang vẽ tranh.
Võ công của nàng rất cao, nhưng vì từ nhỏ đã luyện, nên căn bản không thích.
Nàng chỉ thích vẽ tranh, nhưng trình độ thì…
Tóm lại, trên dưới Bá tước phủ không ai dám chê bai.
Lúc này, thị tòng bên cạnh Bá tước đại nhân ở ngoài cửa vội vàng nói: “Phu nhân, lão gia cho mời người đến học đường một chuyến.”
Phu nhân thản nhiên nói: “Sao? Kim Mộc Thông sắp bị đánh đòn sao? Vậy thì cứ để tiên sinh đánh đi.”
Thị tòng của Bá tước đại nhân nói: “Không phải Thế tử bị đánh, mà là…”
Hắn còn chưa nói hết, Bá tước phu nhân đã nói: “Tiên sinh đánh học trò là lẽ đương nhiên, người khác bị đánh cũng vậy thôi.”
Thị tòng nói: “Là Thẩm Lãng cô gia, Hứa Văn Chiêu muốn đánh Thẩm Lãng cô gia một trăm roi.”
“Soạt” một tiếng, bút lông xẹt một đường dài trên giấy Tuyên Thành.
Bức họa của phu nhân coi như hỏng.
“Hứa Văn Chiêu hắn bị làm sao vậy? Đầu óc úng nước rồi sao?” Bá tước phu nhân giận dữ nói: “Lãng nhi thông minh, ngoan ngoãn như vậy, hắn cũng muốn đánh?”
Nói xong, nàng vung mạnh bút vẽ trong tay, sải bước đi về phía học đường.
Tên thị tòng đi theo sau, đuổi theo không kịp, trong lòng không khỏi thấy tội nghiệp cho Thế tử trong nửa khắc.
Hứa Văn Chiêu cầm bài làm của Thẩm Lãng, hai tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Tiếp theo hắn phải làm sao?
Chẳng lẽ thật sự chịu thua, trước mặt mọi người xin lỗi Thẩm Lãng, nhận sai sao?
Vậy thì hắn còn mặt mũi nào?
Sống ở trên đời, quan trọng nhất là mặt mũi.