Điền Hoành nói: "Chính là khiến Bá tước đại nhân nảy sinh lòng cảnh giác, thời khắc mấu chốt không muốn liều chết bảo vệ Thẩm Lãng. Mặc kệ là lời đồn bên ngoài, hay là lời gièm pha của ngươi, đều chỉ là khua chiêng gõ trống mà thôi, chúng ta đối phó Thẩm Lãng có sát chiêu chân chính."
Hứa Văn Chiêu nói: "Sát chiêu gì?"
"Không thể nói." Điền Hoành nói: "Chỉ cần lời đồn đủ mạnh, lời gièm pha của ngươi đủ độc ác, ngọn lửa này sẽ bùng lên, như vậy sát chiêu của chúng ta có thể một đao thấy máu, diệt trừ Thẩm Lãng."
"Thật sự có thể sao?" Hứa Văn Chiêu nói.
Điền Hoành nói: "Đương nhiên có thể, cho nên Hứa tiên sinh phải trở về Bá tước phủ, giúp chúng ta đốt ngọn lửa này lên."
Hứa Văn Chiêu thật sự không muốn trở về Bá tước phủ vào lúc này, nhưng nếu có thể diệt trừ Thẩm Lãng, vậy bị người ta chỉ trỏ, cười nhạo vài câu cũng không sao.
"Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ trở về Bá tước phủ, nhất định sẽ đốt lửa thật lớn, thiêu chết Thẩm Lãng." Hứa Văn Chiêu nói: "Trước tiên đốt ở chỗ Bá tước đại nhân, sau đó đốt ở chỗ Bá tước phu nhân, nhất định khiến hai vị chủ nhân cảnh giác với Thẩm Lãng."
Điền Hoành đưa tay ra nói: "Ngươi và ta trong ứng ngoài hợp, tranh thủ sát chiêu tiếp theo, một lần diệt trừ Thẩm Lãng."
Lập tức, hai bàn tay vỗ vào nhau.
Đêm xuống.
Hứa Văn Chiêu cải trang, toàn thân bao phủ trong áo bào đen, trong lòng ôm một cái rương, từ cửa sau rời khỏi nhà.
Vừa ra khỏi cửa không lâu, liền có hai võ sĩ một trước một sau đi theo hắn.
Một lát sau, hắn tiến vào một căn biệt viện bí mật.
Đây là biệt viện của Từ gia, chẳng qua người biết không nhiều.
Một võ sĩ dẫn Hứa Văn Chiêu vào trong phòng.
Hứa Văn Chiêu không nhìn thấy chủ nhân bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người qua đường nét.
"Đại nhân, đây là chút hiếu kính nửa năm nay của tiểu nhân."
Hứa Văn Chiêu đặt một cái rương lớn hơn lên bàn, mở ra xem, bên trong ánh vàng rực rỡ đều là kim tệ.
Ít nhất cũng phải hơn ngàn!
"Có hơi nhiều rồi." Bên trong truyền ra giọng nói của Trương Tấn.
"Không nhiều, không nhiều chút nào." Hứa Văn Chiêu lại lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt lên bàn nói: "Đại nhân sắp thành hôn, tiểu nhân không thể đến, đây là lễ vật cho phu nhân của ngài, toàn bộ đều là châu báu trang sức gia truyền của Bá tước phủ."
Mở rương nhỏ ra, bên trong quả nhiên châu quang bảo khí.
Trương Tấn nói: "Còn nữa? Ngươi biết chúng ta muốn cái gì nhất."
Hứa Văn Chiêu lấy ra một quyển sổ nói: "Đây là một số tình báo bí mật trong tháng này ta có được ở Bá tước phủ."
Một võ sĩ đi vào, cầm quyển sổ đi vào.
Trương Tấn lật xem xong nói: "Sao vẫn là những chuyện lông gà vỏ tỏi này? Chúng ta muốn biết là tình hình tài chính chân chính của Bá tước phủ, rốt cuộc có bao nhiêu kim tệ dự trữ, với tình hình chi tiêu hiện tại còn có thể duy trì được bao lâu, đây mới là mấu chốt để chúng ta đánh bại Bá tước phủ. Tình báo quan trọng nhất chính là, kim khố bí mật của Bá tước phủ rốt cuộc ở đâu."
Hứa Văn Chiêu nói: "Đại nhân, những cơ mật hạch tâm của Bá tước phủ mà ngài nói, mặc dù ta cũng coi như nắm đại quyền trong tay, nhưng cơ mật như vậy chỉ có Bá tước đại nhân tự mình biết. Bất quá xin ngài yên tâm, ta đã có manh mối, ta cảm thấy khoảng cách đến kim khố hạch tâm của Bá tước phủ đã không còn xa nữa."
"Ừ, việc này mới là quan trọng nhất, so với kim tệ ngươi hiếu kính quan trọng hơn nhiều, ngươi phải hao tâm tổn trí." Trương Tấn nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua công thần có công."
Hứa Văn Chiêu nói: "Vậy võ cử khoa này của con trai ta?"
"Tám phần!" Trương Tấn thẳng thắn nói.
Hứa Văn Chiêu lập tức mừng rỡ, nói: "Đa tạ đại nhân."
Tiếp theo, hắn nhịn không được mở miệng nói: "Tên cầm thú Thẩm Lãng này còn có thể tác oai tác quái bao lâu? Ta thật sự là một ngày cũng không nhịn được nữa."
Trương Tấn cau mày nói: "Hắn chỉ là một con sâu, không đáng nhắc tới, đánh bại Bá tước phủ mới là quan trọng nhất."
Nhưng bây giờ Hứa Văn Chiêu chỉ muốn giết chết Thẩm Lãng, để giải mối hận trong lòng.
Trương Tấn nói: "Không phải Điền Hoành định đối phó Thẩm Lãng sao? Ngươi ở trong Bá tước phủ phối hợp với hắn là được."
Hứa Văn Chiêu nói: "Vâng, ngày mai ta sẽ vào Bá tước phủ không ngừng gièm pha, ta hận không thể lập tức giẫm chết tên nghiệt súc này."
…
Buổi tối, Thẩm Lãng trở về viện của mình.
Hôm nay đại hoạch toàn thắng, hung hăng đả kích nhuệ khí của tên tiểu nhân Hứa Văn Chiêu này.
Nhưng Thẩm Lãng không hề đắc ý.
Hôm nay hắn nghe ngóng rất nhiều, cũng điều tra không ít, cho nên có một quyết định.
Châm ngôn sống của Thẩm Lãng có rất nhiều, hơn nữa còn hay thay đổi, nhưng có vài câu là trước sau không đổi.
Ví dụ như, luôn có kẻ muốn hại trẫm.
Ngoài ra còn có một câu chính là, nhất định phải dùng ác ý lớn nhất để suy đoán người khác.
Thẩm Lãng lấy bụng ta suy ra bụng người, đứng ở góc độ của Hứa Văn Chiêu suy nghĩ vấn đề.
Loại người lòng dạ hẹp hòi giống như Hứa Văn Chiêu bị vả mặt như ta sẽ làm như thế nào?
Phi!
Hạng người lòng dạ hẹp hòi như Hứa Văn Chiêu, sau khi bị vả mặt sẽ làm như thế nào?
Hắn đương nhiên sẽ trả thù ta, hơn nữa là trả thù từ sớm đến tối.
Nói không chừng còn phải liên thủ với kẻ địch để trả thù ta, ví dụ như Điền Hoành.
Về phần Hứa Văn Chiêu sẽ trả thù Thẩm Lãng ta như thế nào?
Điểm này hoàn toàn không quan trọng!