Sư Tôn Mỹ Nhân Luôn Khuyên Ta Tu Hợp Hoan Đạo

Chương 29



Không biết đến lúc đó tình hình sẽ thế nào, nếu thật sự không có căn cốt thì phải làm sao?

 

“Thôi vậy.” Việt Nhĩ trầm ngâm một lát: “Bản tọa không phải không có cách, chỉ là cách này vừa khổ vừa mệt, người bình thường khó mà kiên trì được, con có thể không?”

 

Chúc Khanh An nghe vậy mắt sáng lên, chỉ cần có cách là được, nàng không kiên trì được cũng sẽ cắn răng chịu đựng: “Con có thể!”

 

Lúc đó nàng còn chưa biết tính cách ác liệt của sư tôn, không chút do dự đồng ý, rất lâu sau mới biết, nữ nhân này đã sớm đoán được thân thế thật sự của nàng, chẳng qua là muốn trêu đùa người khác.

 

Khiến nàng phải chịu bao nhiêu khổ sở.

 

“Bước đầu tiên cần phải rèn luyện thân thể, hôm đó ta thay con chữa thương đã dò xét qua, thể chất không tốt lắm, cần dùng thuốc để hỗ trợ cải thiện.”

 

Nàng ta chậm rãi rót đầy trà, mắt nâng lên cười dịu dàng: “Linh dược của tông môn đều được trồng tại Dược Các ở Trầm Thanh Phong, con đến đó tìm trưởng lão, lấy mấy vị thảo dược này về đây.”

 

Nói xong, trên bàn đá đột nhiên xuất hiện một tờ giấy Tuyên Thành, trên đó viết mấy dòng chữ, Chúc Khanh An đã quen với thủ đoạn thần tiên của nàng ta, bây giờ đã không còn ngạc nhiên, cầm lên đọc, chữ đều nhận ra, nhưng ghép lại với nhau đều là những thứ nàng chưa từng nghe qua.

 

Nàng cẩn thận gấp lại cất vào trong tay áo, mới ngẩng đầu: “Phải đi thế nào?”

 

 

 

Trầm Thanh Phong không giống với Triều Miên Phong, không có khe suối thác nước, khắp núi là những cánh đồng linh điền rộng lớn, xanh um tươi tốt, nhìn lên trên, gần đến đỉnh núi mới có rừng cây thưa thớt.

 

Đi qua cầu treo là bốn năm con đường nhỏ, đều không biết thông đi đâu.

 

Tuy nói giữa các ngọn núi có cầu treo thông nhau, nhưng Chúc Khanh An vẫn đi đến mức hơi thở hổn hển, dừng lại nghỉ ngơi, vừa suy nghĩ, quyết định tùy tiện chọn một con đường, gặp người rồi hỏi đường.

 

Nhưng bây giờ canh giờ còn sớm, bóng người cũng không thấy một ai, chỉ có chút sương mù còn đọng lại trên bụi cây ven đường.