Sư Tôn Mỹ Nhân Luôn Khuyên Ta Tu Hợp Hoan Đạo

Chương 44



Nhưng khi nàng ôm lấy Chúc Khanh An, đứa nhỏ này lại giống như bị bóng đè, nắm chặt lấy tay áo nàng, c.h.ế.t cũng không chịu buông, thân thể run rẩy, không biết đang lẩm bẩm cái gì.

 

Việt Nhĩ cau mày lắng nghe, mới phát hiện ra nàng đang khẽ gọi ——

 

A Nương.

 

Nỗi đau âm ỉ trong lòng bỗng chốc lại ùa về.

 

Việt Nhĩ rũ mắt hồi lâu, cuối cùng vẫn không đưa người đi, nhẹ nhàng ôm nàng đi tới, vén màn giường lên.

 

Mới qua mùa đông không lâu, đầu xuân sắp đến, cho dù là vùng cực nam, ban đêm cũng vẫn sẽ se lạnh, người phụ nữ tóc đen cởi áo khoác ngoài, ôm tiểu hài tử trắng nõn vào lòng, cứ như vậy nằm dựa vào giường, truyền cho nhau chút hơi ấm.

 

Dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ban mai tràn vào màn lụa, rọi vài tia lên khóe mắt Chúc Khanh An.

 

Có chút nóng, có chút chói mắt.

 

Chúc Khanh An từ từ tỉnh lại, mơ màng mở mắt.

 

Đập vào mắt là một gương mặt mỹ nhân phóng đại, nhắm mắt tĩnh lặng, có ba phần nhu nhược, sáu phần yêu mị.

 

Một phần mị ý còn lại rơi vào nốt ruồi son nho nhỏ nơi khóe mắt nàng.

 

Bị sợi tóc khẽ che lấp, thấp thoáng ẩn hiện, khiến người ta muốn vén lên để chiêm ngưỡng.

 

Chúc Khanh An không có tâm tư chiêm ngưỡng.

 

Nàng chỉ sợ đến mức tim đập mạnh một cái, suy nghĩ cũng trì trệ, như một cành tùng bị tuyết đè nặng, chỉ chờ đến khi không chịu nổi nữa mới phản ứng lại ——

 

Liền bật tung ra ngoài.

 

"A..." Chúc Khanh An lùi lại quá mức, ngã xuống khỏi mép giường, m.ô.n.g đau nhói, kêu lên thành tiếng.

 

Động tĩnh này của nàng quá lớn, kinh động đến giấc mộng đẹp của người trên giường.

 

Mỹ nhân tóc đen cau mày, vô thức khẽ thở dài một tiếng, khó nhọc mở mắt, nửa người ngồi dậy.

 

Mắt phượng khép hờ, chỉ cần dùng thần thức dò xét, liền biết thứ gì đã đánh thức mình, nàng không nhịn được cong môi cười,

 

"Sao vậy, sáng sớm tinh mơ, đồ nhi muốn diễn xiếc cho vi sư xem sao?"

 

Giọng nói còn mang theo chút ngái ngủ, khàn khàn, mềm mại mang theo chút hương đàn hương nhè nhẹ lọt vào trong đầu Chúc Khanh An, như lông vũ gãi nhẹ.

 

Chúc Khanh An lồm cồm bò dậy, toàn thân cũng ngứa ngáy: “Không, không có."

 

"Con đi về rửa mặt chải đầu trước đây." Nàng có chút xấu hổ, chỉ chào hỏi một tiếng, thậm chí không đợi trả lời, liền hấp tấp vội vàng quay trở về như lúc đến.