Sư Tôn Mỹ Nhân Luôn Khuyên Ta Tu Hợp Hoan Đạo

Chương 80



Mấy ngày nay, Chúc Khanh An chuyển về Triều Miên Phong, ban đêm đều ngủ trong phòng của sư tôn, Việt Nhĩ sẽ rất nhẹ nhàng ôm nàng, giúp nàng xoa bụng.

 

Bàn tay nữ nhân rất ấm áp, cách lớp áo mềm mại áp tới, từ từ xoa bóp, Chúc Khanh An chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân đều thông suốt, hơi ấm từ chỗ được lòng bàn tay bao phủ lan ra tứ chi, sưởi ấm tâm can, cũng không vì khó chịu mà mất ngủ hay tỉnh giấc.

 

Bộ y phục ban đầu dính máu, Việt Nhĩ đã đổi cho nàng một bộ khác, không biết có phải do nàng đã quen với mùi hương trên người sư tôn hay không, mà luôn cảm thấy mùi hương của bộ y phục này cũng rất quen thuộc, khiến người ta an tâm.

 

Nhưng kinh nguyệt cũng chỉ kéo dài sáu bảy ngày, rất nhanh liền kết thúc, Chúc Khanh An bỗng nhiên có chút không nỡ, mấy ngày nay sư tôn quá mức dịu dàng, khiến nàng nhịn không được quyến luyến.

 

Nếu kinh nguyệt có thể kéo dài thêm một chút, sư tôn có phải sẽ luôn đối xử với nàng như vậy không?

 

Chúc Khanh An ở tuổi mười ba, mười bốn, lần đầu tiên trong đời nếm trải mùi vị của nỗi buồn man mác, có lẽ còn xen lẫn một chút chua xót.

 

Màn giường mỏng nhẹ phảng phất hương thơm, tiếc là nàng đã sớm quen, không thể vì thế mà thêm chút an tâm.

 

Đêm hè oi ả, Chúc Khanh An mặc mỏng, bên đùi lộ ra một mảng da thịt, lúc này tâm trạng nàng đang sa sút, không phát hiện ra mình càng ngày càng nhích lại gần Việt Nhĩ.

 

Tiểu cô nương tự cho rằng mình giấu giếm rất tốt, kỳ thực chỉ cần lật người một cái, liền làm người bên cạnh tỉnh giấc.

 

Ánh trăng mờ ảo phủ lên người nữ nhân tóc đen bên mép giường, lông tơ khoác lên người ả một tầng ánh sáng dịu dàng, bởi vì ngủ không câu nệ, tay đặt ở bên cạnh.

 

Đột nhiên, mu bàn tay Việt Nhĩ chạm vào một chút ấm áp bên đùi của tiểu đồ nhi.

 

Nữ nhân tóc đen như bị bỏng, đột nhiên mở mắt, rút tay về, trong mắt còn mang theo vài phần kinh ngạc chưa hết, mơ hồ chống người dậy.

 

Mái tóc ả xõa xuống nửa bên n.g.ự.c hơi lay động, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt trong bóng tối mờ nhạt không rõ, chỉ có đôi mắt phượng có chút ngơ ngác.

 

Việt Nhĩ lấy lại tinh thần, đưa tay day day mi tâm, giọng nói mềm mại chưa tỉnh hẳn, không yên tâm khẽ hỏi một tiếng.

 

"Đồ nhi?"

 

Đoàn bóng đen nhàn nhạt không đáp lại, cũng không nhúc nhích.

 

Việt Nhĩ cau mày, hơi cúi người về phía trước.

 

Giọng nói đột ngột của sư tôn khiến Chúc Khanh An giật mình, cứng đờ người không dám động đậy, ép mình thả nhẹ hơi thở, như đang ngủ say.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com