Sự Trả Thù Của Thai Phụ

Chương 10



Đến ngày thứ ba, khi anh ta sắp kiệt sức ngất đi, tôi mới chịu ra mặt.

“Đừng diễn mấy trò khổ nhục kế này nữa.”

“Nếu anh hiểu tôi đủ rõ, thì phải biết tôi là người có thù tất báo.”

“Và tuyệt đối không quay đầu.”

Toàn bộ khí thế của Tống Duệ sụp đổ hoàn toàn.

“Nếu anh ngoan ngoãn ký tên, tôi sẽ chia cho anh một nửa tài sản chung của vợ chồng.”

“Còn tài sản riêng trước hôn nhân của tôi, đương nhiên anh đừng mong động vào.”

Tống Duệ là một kẻ học bá.

Chỉ cần tính nhẩm là biết nửa số tài sản chung cũng đủ để anh ta lấp lỗ hổng công quỹ.

Nếu còn chần chừ, chắc chắn sẽ không kịp nữa.

Anh ta cúi gằm mặt, im lặng rất lâu.

Lâu đến mức tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, định quay người bỏ đi thì anh ta cuối cùng cũng lên tiếng:

“Được, tôi ký.”

Chiều hôm đó, tôi chính thức nhận được giấy chứng nhận ly hôn.

Trước đó tôi đã nhờ luật sư phân chia tài sản xong xuôi, vì vậy phần thuộc về Tống Duệ anh ta cũng nhận được dễ dàng.

Tống Duệ vội vã quay lại chi nhánh.

Trước khi đi, anh ta đến tìm tôi, nói muốn gặp con gái.

Tôi cười mỉa:

“Đồ lỗ vốn thì có gì mà xem?”

Sắc mặt Tống Duệ trở nên khó coi, do dự một lúc lâu rồi chỉ nói:

“Vợ à, anh chưa từng ngoại tình.”

“Em yên tâm, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”

“Chờ bên kia ổn định, anh sẽ quay lại xin lỗi em.”

Tôi bảo quản gia đóng cửa lại.

Trong lòng nghĩ, e là anh chẳng còn cơ hội quay về đâu.

Tôi cầm điện thoại, nhắn tin cho Trần Tinh Tinh.

【Được rồi, bắt đầu đi.】

Vậy là ngay trong đêm đó, một lá đơn tố giác Tống Duệ biển thủ công quỹ đã được gửi thẳng đến hòm thư của ban lãnh đạo công ty.

Tống Duệ vốn nghĩ rằng chỉ cần kịp bù vào lỗ hổng tài chính trước khi kiểm toán đến thì có thể thoát nạn.

Nhưng ngay khi vừa xuống máy bay, anh ta đã bị cảnh sát đợi sẵn ở sân bay bắt giữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vì số tiền liên quan quá lớn, dù có trả lại một triệu, anh ta vẫn phải đối mặt với năm năm tù giam.

Đó là đòn thù cuối cùng tôi dành cho anh ta.

Đầu tiên, cho anh ta hy vọng.

Sau đó, đẩy anh ta vào tuyệt vọng.

Thật tuyệt, nhỉ?

Đòn thù này đã kết thúc kế hoạch trả thù của tôi. Từ thời điểm này, anh ta không còn liên quan gì đến cuộc đời của tôi nữa.

Sau khi hồi phục sức khỏe, tôi thuê một giám đốc điều hành chuyên nghiệp, bắt đầu học cách quản lý công ty.

Ba mẹ tôi sớm bước vào tuổi nghỉ hưu, có thời gian rảnh là lại đi du lịch khắp nơi.

Con gái tôi cũng lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ.

Tôi vẫn yêu đương, nhưng không còn bước vào hôn nhân nữa.

Từ trai trẻ ngoan ngoãn, đàn ông trưởng thành, đến kiểu mạnh mẽ gai góc, tôi đều thử qua.

Dần dần, tôi nhận ra—

Chỉ cần có tiền, thứ dễ tìm nhất trên đời chính là đàn ông.

Bốn năm sau, con gái tôi đã vào mẫu giáo.

Một buổi tối nọ, tôi phát hiện trong thùng rác trong phòng con có một chiếc nhẫn đồ chơi.

“Hôm nay cô giáo cho tụi con chơi trò nhập vai.”

“Có một bạn trai cầm nhẫn, muốn con đóng vai vợ cậu ấy, nhưng con từ chối.”

“Thế mà cậu ấy lại lén nhét nhẫn vào cặp con. Con về nhà thấy vậy nên vứt luôn đi.”

Tôi bật cười hỏi:

“Vậy sao con lại từ chối?”

“Con muốn đóng vai luật sư, bác sĩ, hoặc trở thành nữ doanh nhân giống mẹ.”

“Chứ không phải làm vợ của ai đó, rồi bị nhốt trong cái lồng gia đình bé tí xíu.”

“Dùng một chiếc nhẫn để ràng buộc con ư? Không đời nào.”

Nói rồi, con bé mở sách ra, bắt đầu đọc bài thơ tôi vẫn thường dạy.

“Chàng trai kia chân thành, mang vải đổi tơ lụa.”

“Nhưng chẳng phải chỉ vì giao dịch, mà còn vì lợi dụng ta.”



“Đàn ông chìm đắm vẫn có thể quay đầu.”

“Nhưng đàn bà si tình, sẽ chẳng còn lối thoát.”

End