Ngày xưa, tôi đã đùa với Kì Tống, nói rằng nếu một ngày anh phạm phải sai lầm không thể tha thứ, khiến tôi tức giận, thì anh phải đi trồng cây ở sa mạc.
Anh hỏi tôi, vậy em sẽ tha thứ cho anh sao?
Việc trồng cây làm từ thiện tốn không ít tiền, tôi chưa bao giờ nghĩ anh có khả năng làm điều này, chỉ gật đầu cho có lệ.
Giờ anh thật sự làm được.
Một nhân viên bên cạnh kéo tay áo tôi, "Chị Tô, sao chị lại khóc?"
Tôi dụi mắt, không nhịn được cười, "Gió cát thổi vào mắt rồi."
Ở sa mạc xa xôi này không có sóng điện thoại, tôi thử gọi nhiều lần mà không được, định mượn điện thoại vệ tinh của đạo diễn.
Sau đó.
"Tô Tri Nghi."
Giọng nói trong trẻo và trầm.
Tôi đột ngột quay người lại.
Anh đứng giữa cơn gió bụi mịt mù, cổ áo hơi mở, chỉ nhìn tôi.
Tôi không thể kìm được bước chân, tiến về phía anh.
"Sao anh lại đến đây?"
Kì Tống cúi mắt, nắm tay tôi nhìn một lúc, rồi lại quan sát cơ thể tôi, như thể đang kiểm tra xem tôi có bị thương không.
Anh lại trở về hình ảnh của một người ít nói, chú ý từng chi tiết.
"Không gọi được, tôi tưởng em lại bỏ đi." Anh nhẹ nhàng nói, "Tưởng em lại không cần tôi nữa."
Không ai có thể thay tôi cảm nhận nỗi đau, cũng không ai có thể thay tôi hạnh phúc.
Cảm giác chua xót mà tôi vừa kìm nén lại trỗi dậy.
Tôi lắc đầu, "Không có."
Kì Tống thở phào, "Đi xa như vậy, mệt không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giống như có thứ gì đó mắc lại trong cổ họng, lần này tôi không im lặng, cũng không phủ nhận, "Mệt, rất mệt, Kì Tống, tôi không có nhà nữa."
Liệu anh có thể ôm tôi không?
Kì Tống không cho tôi thời gian phản ứng, kéo tay tôi vào lòng anh, "Còn có tôi."
Nước mắt làm mờ tầm nhìn.
Tôi nói, "Chúng ta làm lại từ đầu đi."
Không có ép buộc, không có tự ti, bình đẳng, cùng nhau, làm lại từ đầu.
Hơi thở của anh tỏa ra trên cổ tôi.
"Ừ, tôi thích em, Tô Tri Nghi."
Người ta nói, cuối cùng con người sẽ mãi lo lắng về những điều không thể có khi còn trẻ.
Nhưng ánh sáng thoáng qua, cuối cùng cũng sẽ nhờ một điều gì đó mà giải quyết được những khúc mắc suốt đời.
Người ta nói những ngày tháng khó khăn rồi sẽ có những điều mới mẻ làm dịu đi.
Chúng ta đã từng tuyên bố sẽ đốt cháy những tiếc nuối thời trẻ để cho chúng trôi đi qua kẽ tay.
天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦
Nhưng lúc này, tôi đứng trên đỉnh núi, những đám tro tàn bao quanh, đưa tôi vào trong sương mù.
Ngày hôm qua không thể bỏ, lời chia tay bất an.
Vào khoảnh khắc đó, tôi chỉ nghe thấy, nghe thấy nhịp tim của anh.
Thế giới này đầy mâu thuẫn, ngớ ngẩn và ngột ngạt.
Cho đến khi tôi gặp được anh.
Cây cối khô cằn gặp được mùa xuân.
HOÀN