Sùng Bái

Chương 52



> “Nhìn trộm anh đấy hửm?”

# 52. Năm mới

Đương nhiên Phó Giản Dự sẽ không từ chối yêu cầu này, hắn cầu còn không được nữa kìa.

Dựa lưng vào sô pha, hắn ghì siết Hạ An vào lòng, lại lần nữa rải từng chiếc hôn lên khắp gương mặt thanh tú kia, từ bờ môi, sống mũi đến đôi mắt, đường mày. Nhịp thở và làn hơi của họ giao hoà đan quyện, cứ thế đắm mình vào bầu không khí quấn quýt si mê.

Thời điểm ngừng lại, cả hai đều gần như thở chẳng ra hơi, thân thể cận kề, thầm thì trò chuyện.

Buổi tối tắm xong, mái tóc được sấy thì khô lại mau chóng.

Họ nằm trên giường nép sát vào nhau, lần lượt kể cho nhau nghe từng chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng trời xa cách.

Khi nghe Hạ An kế về bầu trời sao cậu và Phan Khâm được ngắm khi ngửa người nằm trên mặt cát, Phó Giản Dự cười cười với vẻ hơi giận dỗi: “Anh còn chưa từng được cùng em ngắm sao, lần đầu tiên lãng mạn thế này lại cứ vậy bị thầy Phan chiếm mất, ừm, anh có hơi ghen đấy.”

Hạ An ngạc nhiên nhìn khoé miệng khẽ nhếnh lên của Phó Giản Dự, đoạn nghiêng người hôn lên đó, thỏ thẻ: “Thật ra là đã từng xem rồi.”

“Hửm?”

Hạ An nói: “Vào lần đầu em cùng anh đi phỏng vấn ấy.”

Phó Giản Dự cố hồi tưởng trong đầu, lục lại ký ức về lần họ đi về cùng nhau sau bữa cơm chiều, ngước mắt ngắm bầu trời ngàn sao lấp lánh.

Hắn nhịn không được mà thở than: “Em vẫn nhớ à, anh suýt nữa thì quên mất rồi.”

Trò chuyện hồi lâu, mắt cả hai đã hơi díu lại, thế là họ bèn tắt đèn, rồi trong bóng tối, lặng lẽ ôm nhau chìm vào giấc mộng.

Sáng hôm sau, Hạ An tỉnh lại trong cơn mơ màng, cựa người thì thấy hình ảnh Phó Giản Dự đang đưa lưng về phía mình thay quần.

Làm ngôi sao luôn phải chú ý duy trì vóc dáng cơ thể, thế nên rất nhiều người trong số họ sẽ tập thể hình, khi có thời gian rảnh, Phó Giản Dự cũng thường xuyên tới phòng tập. Rèn luyện trong thời gian dài khiến cơ bắp phần vai và lưng của hắn rất săn chắc, đường cong mượt mà rắn rỏi.

Hạ An ngắm hắn tới ngẩn ngơ, ngồi dậy đưa tay dụi dụi mắt, lẹ làng xỏ chân vào dép lê, trong khi đó, Phó Giản Dự cài xong dải cúc áo trên chiếc sơ mi, vừa khéo xoay lại ôm người vào ngực.

“Sao em không ngủ thêm chút nữa?”

“Em không mệt, muốn dậy tiễn anh ra sân bay.”

Phó Giản Dự ngó ra ngoài kiểm tra thời tiết, khuyên: “Em bị cảm còn chưa khoẻ hẳn, ngoài trời còn đang có tuyết, lạnh lắm, cứ ở nhà đi em.”

Hiếm có dịp Hạ An lại tự dưng bướng bỉnh, Phó Giản Dự đành bảo cậu quấn thêm mấy lớp áo nữa rồi cả hai mới cùng nhau ra ngoài. Đến sân bay, họ vẫn cứ bịn rịn chẳng muốn xa rời, may mà lịch trình chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc, sau đó có thể thoải mái nghỉ xả hơi.

Ngày lại ngày nối đuôi lững lờ trôi, chẳng mấy chốc đã đến đêm giao thừa. Mùng một Tết cũng chính là ngày khởi chiếu của 《Một thoáng giang sơn》, tấm vé suất lúc rạng sáng đã được họ chuẩn bị sẵn từ trước.

Hạ An đã nghe Phó Giản Dự kể chuyện hắn come out với mẹ mình, rằng bà vẫn chưa biết một nửa kia của hắn là cậu. Phó Giản Dự nói, đợi đến bà có thể chấp nhận sự thật này, hắn sẽ lại nói rõ ràng mọi chuyện với bà.

Đêm giao thừa, hắn phải ghé qua nhà một chuyến. Sau khi bàn bạc, hai người họ cùng nhau trở về, thế nhưng lúc đỗ xe, Phó Giản Dự lại bóp tay Hạ An, nói: “Em đợi ở trong xe đi, anh lên trước xem thế nào đã.”

Hạ An vốn không đồng tình, song Phó Giản Dự lại nói tiếp: “Anh hiểu mẹ, bà không thể vượt qua vướng mắc này một cách chóng vánh được đâu. Anh lên đó một lát, từ từ nói chuyện với bà, sau đó bọn mình sẽ lại cùng nhau đón giao thừa.”

Hạ An lặng lẽ gật đầu, dõi theo bóng hình Phó Giản Dự xuống xe, dẫm lên nền tuyết trắng xoá bước về phía trước.

Trên TV, chương trình ca nhạc chào mừng năm mới đang vô cùng vui tươi náo nhiệt, nhưng mẹ Phó lại cảm thấy không khí trong căn nhà quạnh quẽ vô cùng.

Thông thường mỗi dịp thế này, Phó Giản Dự đều gấp rút về đây thăm bà, thế mà hôm nay đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng. Bà biết mấy đợt cãi vã gần đây đã khiến hắn tổn thương nhiều, sau những lần to tiếng, ngẫm lại bà cũng có chút ân hận, ấy thế nhưng bảo bà phải chấp nhận việc hắn dẫn một thằng con trai đến ra mắt là chuyện cực kỳ hoang đường.

Bà đưa mắt trông đám đồ ăn vặt và hạt khô bày biện trên bàn, tiện tay nhặt hạt dưa lên cắn, nhấm vào miệng chẳng ra vị gì, trong lòng chỉ càng thêm trống vắng.

_(*) Hạt khô (炒货): chỉ chung các loại thực phẩm được làm từ hạt thực vật, thông qua các phương pháp chế biến như phơi khô, sấy khô, chiên dầu,… để trở thành món đồ ăn vặt phục vụ nhu cầu thưởng thức khi rảnh rỗi. Một số loại hạt khô phổ biến là: hạt dưa, hạt bí, hạt hướng dương, hạt dẻ cười…_

“Đinh đoong ——-”

Tiếng chuông cửa vang lên.

Thân thể mẹ Phó cứng đờ, bà đoán ngay ra người đến là ai bèn hối hả chạy tới trước cửa, vừa ngó qua khe mắt mèo một cái thì lập tức hớn hở mở cửa ra.

Phó Giản Dự xách theo hộp quà và giỏ hoa quả, mở lời chào bà: “Mẹ, giao thừa vui vẻ.”

Khoé mắt cay cay, mẹ Phó nhanh chóng phản ứng lại, bà buông lỏng cánh tay, cúi đầu, nói: “Về rồi à, mau vào nhà đi con, sao con mua nhiều đồ thế làm gì, mẹ một mình lại chẳng ăn hết được.”

Phó Giản Dự bước vào, tạm đặt mấy món đồ lên chiếc tủ gỗ màu nâu thẫm kê ở gần cửa, vừa tháo đôi giày dính đầy bùn tuyết ra vừa đáp: “Mẹ ăn không hết thì có thể mời cả cô Ngô và mọi người tới nhà chuyện trò tâm sự, như thế cũng vui mà.”

“Đêm nay con ở lại đây chứ?”

Phó Giản Dự lắc đầu, ngẩng lên nhìn vào mắt mẹ mình: “Em ấy đang đợi con ở dưới tầng.”

Nghe ra người hắn nói tới là ai, mẹ Phó sững sờ sầm mặt, cao giọng gay gắt: “Mày đã muốn ở bên cạnh nó thì còn qua đây làm cái gì?”

Phó Giản Dự ngồi xuống ghế sô pha, như thể không nghe ra giọng điệu giận dữ của bà, nhẹ nhàng nói: “Nếu mẹ đồng ý, bây giờ con sẽ gọi em ấy lên đây ngồi cùng mình.”

“Không được!” Gương mặt bà nhăn tít lại, tay siết chặt lại thành nắm đấm, “Mẹ không chấp nhận nó, mày đừng có gọi nó lên.”

Phó Giản Dự điềm đạm đáp vâng, nói: “Vậy con sẽ ngồi đây với mẹ một lát.”

Sau khi mẹ Phó tỏ thái độ khó chịu, không khí trong phòng tức khắc trở nên ngột ngạt hẳn.

Tiểu phẩm hài trên TV rộn rã tiếng cười của quần chúng hoà theo giọng nói khoa trương của diễn viên, đáng lẽ phải góp phần nâng cao tinh thần cho buổi tối cuối năm, ấy vậy mà chúng lại chẳng thể giúp gì cho tâm trạng đang nặng trĩu của mẹ Phó. Bà bồn chồn không yên, chẳng thiết tha bất kể điều gì phát ra từ màn hình kia cả.

Phó Giản Dự cũng đang xem TV, thi thoảng đứt quãng nói vài câu với bà, chốc chốc, hắn lại cầm điện thoại lên ngó, tựa hồ là đang nhắn tin với ai. Mẹ Phó đoán được thân phận của người kia, thế nên sắc mặt càng thêm sầm sì, cục tức đè nặng ở trong ngực.

Bà hiển nhiên biết chỉ cần mình tỏ vẻ đồng ý, mối quan hệ với con trai tức thì có thể cải thiện, có điều……

Thời gian vẫn tiếp tục trôi, một lát sau, Phó Giản Dự xem đồng hồ, rồi đứng dậy, nói với mẹ mình: “Mẹ, con phải đi đây, tối nay mẹ ngủ sớm một chút, sáng mai con sẽ lại ghé qua.”

Có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng bà, mẹ Phó lặng lẽ gật đầu, tiễn đứa con trai ra cửa, trông theo bóng dáng hắn, trong lòng day dứt âu sầu.

Chẳng lẽ đúng là mình đã cố chấp quá rồi sao?



Hạ An ngồi đợi trong xe gần một tiếng nhưng không hề cảm thấy nhàm chán chút nào. Cậu vừa cùng Phó Giản Dự trò chuyện qua WeChat, vừa tranh thủ làm vài ván rắn săn mồi, hơn nữa còn chơi rất hăng say. Phó Giản Dự cũng hay chơi với cậu, nhưng hắn thường không thể kéo dài đuôi rắn được như Hạ An.

Con rắn nhỏ của cậu trong khi mải miết ăn hạt đã tiêu diệt 126 con rắn khác. Bỗng nhiên cửa kính xe vang lên tiếng gõ, thế là Hạ An giật mình run tay, màn hình hiển thị dòng chữ GAME OVER.

Phó Giản Dự mau chóng mở cửa chui vào xe, ngả người ngó qua màn hình điện thoại của Hạ An, cười nói: “Kỷ lục mới hả.”

“Vâng,” Hạ An cười híp mí tạo thành vầng trăng non, bên má hiện lên lúm đồng tiền tròn xoe, “Có lợi hại không anh?”

“Lợi hại,” Phó Giản Dự vươn tay nhéo má cậu, “Đồng chí Tiểu Hạ lợi hại này xin hãy nhận lời mời của tôi, cùng tôi đi ăn bữa khuya đi.”

“Được thôi.”

Phó Giản Dự mỉm cười khởi động xe, chạy về hướng khu ẩm thực ở gần rạp chiếu phim.

Đêm giao thừa, phần đông mọi người chọn làm tổ ở nhà xem chương trình cuối năm, một số khác thậm chí đã bắt đầu công cuộc đi chúc tụng bà con thân thích. Thêm vào đó, vào ngày này tuyết đổ rợp trời, lưu lượng trên đường thế là vắng vẻ hẳn so với thường khi, vừa khéo lại hợp ý của họ.

Chính ra khu ẩm thực cũng khá đông đúc, hai người đi xuyên qua đám đông, dừng chân trước một cửa tiệm nho nhỏ. Họ vừa ngồi xuống ghế, chẳng mấy chốc, bà chủ đã đon đả chạy tới hỏi.

“Hai cậu ăn gì?”

Hai người đã ăn cơm từ chiều, giờ ăn thêm bữa khuya cũng là để đón chào năm mới.

Phó Giản Dự hỏi ý Hạ An, rồi nói với bà chủ: “Cho chúng tôi hai bát bánh trôi mè đen đi.”

“Được! Các cậu chờ lát nhé!”

Chỉ chốc lát sau, hai bát bánh trôi nóng hầm hập đă ngay ngắn đặt trước mặt họ.

Hạ An giơ đũa định gắp một cái lên, nhưng do phần vỏ bánh trơn trượt, nó đã trôi tuột rơi lại vào trong bát. Phó Giản Dự rút ra hai chiếc thìa, thả một chiếc vào bát của cậu, thế là quá trình ăn sau đó diễn ra suôn sẻ hẳn.

Miếng bánh thật mềm, cắn một cái còn đọng trong miệng lớp vỏ đàn hồi co dãn. Ăn hết phần bột áo, hương mè đen đậm đà lan toả khắp khoang miệng, Hạ An vừa ăn vừa nheo nheo đôi mắt tròn xoe, trông đến là thoả mãn.

Phó Giản Dự hỏi: “Ngon không em?”

Hạ An gật đầu: “Ngon lắm.”

Phó Giản Dự bèn gắp thêm một cái sang cho cậu: “Anh no rồi, cái cuối cùng để cho em đấy.”

Hạ An không từ chối, đem cái bánh trôi mềm mượt cuối cùng nuốt vào bụng, dạ dày ấm áp, có thể thư giãn.