"Đều đẹp ạ, nhiều vải vóc thế này để con chọn, đã nhìn hoa cả mắt rồi, trước kia con ăn mặc cả năm, e là đều không bằng một súc vải ở đây."
Ngu Ninh chưa từng tiếp xúc qua với gia đình quyền quý, trước kia không biết cái sự phú quý nó là phú quý thế nào, gần đây theo bên cạnh Hoắc thị mới phần nào hiểu được, mỗi lần thấy một thứ đều phải cảm khái kinh thán.
Nàng đối với những thứ này có hứng thú và tò mò rất lớn, cho nên nghe rất chăm chú, cũng cẩn thận hỏi han, một bộ dạng chưa từng thấy sự đời.
"Thích thì lấy hết đi, vốn dĩ đồ ở đây chính là mẹ cố ý chuẩn bị cho con." Hoắc thị xuất thân hàn môn, của hồi môn không nhiều, nhưng bà giỏi giữ gìn gốc rễ, thích quán xuyến gia nghiệp, bao nhiêu năm qua, tiền tài riêng bà tích lũy dồi dào, nuôi dưỡng con gái là đủ rồi.
"Con biết mẹ đối xử tốt với con, muốn dốc hết sức bù đắp, nhưng Hầu phủ rốt cuộc là đại gia tộc, người nhà đông đúc, vạn nhất bị người khác đàm tiếu..." Ngu Ninh sống ở Hầu phủ một thời gian, cũng nhìn ra được Lão phu nhân Hầu phủ không thích Hoắc thị, người con dâu trưởng này, Hoắc thị ở Hầu phủ sống không được thuận lợi suôn sẻ cho lắm.
"Đồ trong phủ tự có phần của mình, mẹ trong lòng có tính toán, tự nhiên sẽ không động vào đồ chung, Ninh nhi yên tâm, đây đều là tiền riêng của mẹ, quyền quản gia không ở trên người ta, chúng ta đóng cửa lại sống thế nào cũng được, không cần quan tâm người ngoài nhìn thế nào."
Hoắc thị thân là chủ mẫu Hầu phủ, nhưng không có quyền quản gia, bởi vì bà vất vả tìm con gái nhiều năm, không thích quan tâm đến việc Hầu phủ, lại cùng bà mẹ chồng nhìn nhau chán ghét, lười quan tâm đến đủ thứ chuyện lớn nhỏ trong ngoài gia đình này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoắc thị vỗ vỗ tay Ngu Ninh, càng nhìn con gái càng thấy hài lòng vui vẻ.
"Trang điểm thật kỹ cho con gái ta, qua ít ngày nữa là thọ yến của Thái hậu nương nương, mẹ đưa con cùng đi, phải khiến người khác đều nhìn cho rõ, con gái ta đã trở về Hầu phủ rồi, lớn thành dáng vẻ thiên tiên, về sau ở Kinh Đô, không ai có thể khinh thường Ninh nhi của ta nữa."
"Vâng, đều nghe mẹ ạ." Ngu Ninh mím môi cười, chớp chớp mắt, hoàn toàn thuận theo Hoắc thị.
"Mẹ còn nghe nói, trong số tân khoa tiến sĩ năm nay có rất nhiều tài tử tuấn tú, mẹ đã hỏi thăm vài người, trong đó tuấn tú nhất đương nhiên là Thám hoa lang do Bệ hạ đích thân điểm tên, Thám hoa lang này là người Tô Châu, sinh ra khôi ngô tuấn tú, tính tình ôn hòa nhã nhặn, thực ra điều quan trọng nhất, là thân thế hắn đáng thương, không cha không mẹ một mình, thích hợp nhất để chiêu tế."
"Ý của mẹ là muốn chiêu tế cho con ạ?"
"Đúng vậy, Ninh nhi nghĩ sao?"
Ngu Ninh mím môi cười, chớp chớp mắt, "Vậy thì xem sao ạ, nếu hai bên vừa ý nhau, cũng không phải là không thể."