Tạ Ngộ Đường nhảy xuống ngựa, cúi người hành lễ, vẻ mặt thản nhiên tự tại.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân Hoắc thị và nhị phòng phu nhân Lâm thị đều đổ dồn lên xe ngựa, không rảnh để ý đến lời thỉnh an nửa đùa nửa thật của Tạ Ngộ Đường.
Hoắc thị khuê danh là Thù Hoàn, xuất thân hàn môn, nhưng chí khí cực cao, trọng thể diện nhất, bình thường sẽ không thất thố.
Ngày hôm nay trùng phùng với con gái thất lạc nhiều năm, làm mẹ cuối cùng không kìm được nước mắt, người trong xe ngựa còn chưa lộ diện, mắt nàng đã ướt đẫm.
Khi nàng nhìn thấy Lâm ma ma đỡ thiếu nữ trẻ tuổi trong xe ngựa bước xuống, nước mắt càng rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
Hoắc thị vội vàng nghênh đón, bỏ lại đám người phía sau, ôm chặt lấy Ngu Ninh vừa xuống xe ngựa còn hơi mơ màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thần Duyệt, Thần Duyệt của mẹ, không sai rồi, con chính là Duyệt Nhi của mẹ." Hoắc thị ôm chặt Ngu Ninh không buông, mặc cho mọi người trong Hầu phủ khuyên giải cũng không ngừng khóc.
"Phu nhân đừng khóc nữa, tiểu thư đã trở về rồi, sau này ngày tháng còn nhiều lắm ạ." Lâm ma ma ôm Ngu Tiểu Bảo vào lòng, vừa dỗ dành đứa bé vừa khuyên nhủ Hoắc thị.
"Phải đó, ngày đại hỷ, trưởng tẩu đừng khóc nữa. Mau để tam chất nữ vào phủ đi ạ, đi đường xa mệt mỏi rồi, nghỉ chân uống trà đã rồi nói chuyện."
Nhị phòng phu nhân Lâm thị cũng khuyên theo, nhưng đều không tác dụng, cảm xúc của Hoắc thị một khi đã vỡ đê thì như lũ lụt, không sao ngăn lại được.
Mấy vị nữ quyến bảy mồm tám miệng nói chuyện, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Cuối cùng Ngu Ninh vẫn phải đỡ lấy vai Hoắc thị, nghiêm túc hỏi: "Phu nhân làm sao biết, không nhận nhầm người ạ?"