"Đa tạ phu nhân."
Bận rộn nửa buổi, các vị nữ quyến ở cửa chính cuối cùng cũng có thể dời bước vào phủ rồi.
Ngu Ninh suốt dọc đường đều được Hoắc thị dắt tay, đến chính đường, mọi người ngồi xuống, Hoắc thị mới quyến luyến không rời buông tay ra.
Trong chính đường, chỗ ngồi của Ngu Ninh sát cạnh Hoắc thị, vẫn là khoảng cách chỉ cần đưa tay ra là chạm tới được.
Lúc mọi người đang nói chuyện, Lâm ma ma bế đứa trẻ bước lên nói: "Tiểu tiểu thư mệt rồi, chỗ này người đông, Tiểu thư người và phu nhân ở đây nói chuyện, lão nô đưa tiểu tiểu thư đến viện của phu nhân tìm một gian phòng nghỉ ngơi."
Ngu Tiểu Bảo úp mặt trên vai Lâm ma ma, vẻ mặt mơ màng buồn ngủ.
Ngu Ninh gật đầu: "Được, đa tạ ma ma."
Các vị nữ quyến trong đường đều ngây người, cứ như vậy nhìn Lâm ma ma bế một "tiểu tiểu thư" đi ra ngoài rồi.
Cái gì tiểu tiểu thư? Vĩnh Ninh Hầu phủ không có cháu gái, nữ đồng trong lòng Lâm ma ma là ai?
Đợi đến khi Lâm ma ma đi ra ngoài rồi, Hoắc thị mới phản ứng lại được, ngập ngừng mở miệng: "Ninh nhi, đứa bé này là của con..."
"Là nữ nhi của con, con ruột."
Hoắc thị có chút kinh ngạc, ngây người một lát. Trong thư người dưới gửi đến nói Ninh nhi sống một mình ở Thanh Vân Thành, vẫn chưa kết hôn, cũng không thấy có nam tử ở bên cạnh sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thì ra Ninh nhi đã thành hôn rồi, thế rể hiền giờ đang ở đâu, sao lại không cùng vào Kinh đến?"
Ngu Ninh đôi mắt sáng rực rỡ, cười đến vô tâm vô phế: "Đương nhiên là... c.h.ế.t rồi."
"Ừm, đúng vậy, hắn sớm đã c.h.ế.t rồi."
Ngu Ninh nhẹ nhàng thở dài, rủ mắt xuống, ngữ khí bi thương: "Chúng con ở huyện Thanh Hà biên cương thành hôn, sau khi thành hôn không lâu thì gặp phải loạn lạc, ngày tháng sống khó khăn, phu quân thân thể suy yếu, không lâu sau thì qua đời rồi, con bèn đi Thanh Vân Thành định cư, một mình sinh hạ nữ nhi..."
Hoắc thị càng nghe càng đau lòng, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ nhi, an ủi nói: "Con ta chịu khổ rồi, đều là lỗi của nương, không chăm sóc tốt cho con, mới khiến con nửa đời phiêu bạt. Người ấy đã khuất, những chuyện thương tâm này thì đừng nghĩ nữa. Sau này con cứ ở bên cạnh nương, nương sẽ chăm sóc tử tế con và cháu ngoại, ngày tháng sau này sẽ càng lúc càng tốt hơn thôi, mọi chuyện có nương lo, con cứ thả lỏng tâm tình là được."
Lừa Hoắc thị vài câu, Ngu Ninh có chút ngượng ngùng, bổ sung nói: "Thật ra không tính là khổ, con biết chút nghề mưu sinh, cũng có thể nuôi sống bản thân, mấy năm nay đều bình yên vô sự trôi qua rồi."
Nghề mưu sinh ý chỉ ở tiêu cục áp tiêu, hoặc nhận một số việc trông coi bảo vệ bên cạnh phú thương, nàng thân thủ không tệ, coi như có thể kiếm bạc.
Ngu Ninh chỉ đọc thông viết thạo sơ sơ, biết chữ là tốt rồi, nữ công gia chánh nàng đều không biết, sở trường nhất là múa đao múa thương, có một thân công phu quyền cước không tầm thường, cho nên chỉ có thể dựa vào đây để kiếm tiền.
Trong mắt Hoắc thị vẫn còn vài phần ý lệ, xen lẫn hổ thẹn và xót xa, mặc dù Ngu Ninh lặp đi lặp lại nhấn mạnh nàng sống cũng không tệ, nhưng trong mắt Hoắc thị, ngày tháng như vậy quả thực đã khổ cho nữ nhi rồi.
Nữ nhi của bà sinh ra vốn là cao môn quý nữ, có song thân yêu thương che chở, có huynh trưởng tỷ tỷ chống đỡ môn đình, vốn dĩ nên được hưởng hết thảy sủng ái, như châu như báu rạng rỡ huy hoàng sống hết cả đời này, ai ngờ...
Mọi người dưới đường đều là nữ quyến sinh ra trong gia đình cao môn đại hộ, đều là những người biết nhìn nhận tình thế, thấy Hoắc thị lộ vẻ mệt mỏi trên mặt, một lòng đều hướng về Tam cô nương, cũng đều không quấy rầy nữa, nói vài câu an ủi rôm rả rồi tản ra.
Viện mà Hoắc thị sắp xếp cho Ngu Ninh ngay cạnh viện chính, tên là Sưởng Hoan Các.