"Thần Duyệt con cũng thật là, sao có thể bất cẩn như vậy chứ, nếu không phải Bệ hạ rộng lượng không so đo với con, lúc này đã phải phạt con nặng rồi."
Tạ Thái hậu cũng sợ Thẩm Thác mượn cớ gây khó dễ, cho nên trước tiên trách mắng Ngu Ninh vài câu, sau đó đuổi nàng ra ngoài.
"Mẫu hậu nghỉ ngơi đi, nhi thần xin cáo lui trước."
Thẩm Thác muốn về cung thay y phục, nói chưa được hai câu liền rời đi, vừa ra khỏi cửa cung Tường An Cung, thấy Ngu Ninh chưa đi xa, hắn chỉ chỉ về phía trước, Lương Đức lập tức hiểu ý, bảo mọi người đi nhanh lên đuổi theo.
Long giá đi ngang qua bên cạnh, Ngu Ninh khom người hành lễ, vừa đứng dậy liền nghe thấy người nào đó nói: "Trẫm đột nhiên muốn ăn dược thiện, Tạ Tư Thiện lát nữa đưa một phần đến Tử Thần Điện cho trẫm."
Ngu Ninh miệng thì nói vâng, nhưng lại không hề kiêng dè mà trợn trắng mắt với Thẩm Thác để bày tỏ sự cạn lời.
Thẩm Thác nhìn thấy, nhưng vẫn mỉm cười nhìn nàng.
Hắn đã chứng kiến đủ loại hành vi và lời nói phạm thượng, bất kính của Ngu Ninh, nên đã quen rồi, chẳng còn thấy lạ nữa.
Một canh giờ sau, Ngu Ninh xách hộp thức ăn bước vào cửa lớn Tử Thần Điện.
Trong tẩm điện yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy tí tách nhỏ bé, gió thổi qua rèm cửa lay động nhẹ nhàng, duy chỉ không thấy bóng người.
Ngu Ninh đi một vòng trong điện, sau đó ra ngoài hỏi Lương Đức, mới biết Thẩm Thác đang tắm gội ở Ôn Trì phía sau điện.
Nghe nói đến tắm gội, Ngu Ninh liền hứng thú, bỏ hộp thức ăn xuống đi về phía sau điện.
Hơi nước bốc lên nghi ngút từ Ôn Trì, bao phủ toàn bộ hậu điện thành một vùng m.ô.n.g lung mờ ảo.
Nửa thân trên rắn chắc của nam nhân lọt vào tầm mắt, Ngu Ninh đứng bên cạnh bình phong, ánh mắt hứng thú dừng trên người hắn.
Ban đêm ân ái, đèn hầu như đều tắt, hai người chẳng nhìn rõ thân thể đối phương, chỉ dựa vào xúc giác.
Giờ thì đôi mắt nàng đã được bù đắp.
"Nàng còn định nhìn nữa chừng nào?"
Thẩm Thác dựa vào thành bể, nhắm mắt dưỡng thần. Ngu Ninh cứ tưởng hắn không biết mình vào, nào ngờ hắn lại rõ như lòng bàn tay.
"Bệ hạ không cho nhìn sao?" Ngu Ninh hỏi ngược lại, thong thả bước đến bên bể ngồi xổm xuống, nhìn hắn từ trên cao.
Lúc trước luôn là Thẩm Thác ở trên, hôm nay nàng từ trên nhìn xuống, lại có một cảm giác khác lạ.
"Nhìn đi, muốn nhìn bao lâu cũng được. Nhưng trẫm không cho nàng nhìn không công."
Thẩm Thác bỗng đứng phắt dậy khỏi mặt nước, túm lấy tay Ngu Ninh, kéo nàng lại gần.