Ăn tối xong, Hứa Như Yên rảnh rỗi, dựa vào ghế dài trong sân, nhàn nhã cắn hạt dưa.
Nàng ta vốn không thích ăn hạt dưa, chỉ là học theo Ngu Ninh mà thôi. Nàng ta còn học được cách đánh bài, cuộc sống cũng thú vị hơn hẳn.
"Như Yên, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Ngu Ninh ngồi xuống ghế đá bên cạnh Hứa Như Yên, sắc mặt bình tĩnh.
"Cho ngươi, ăn hạt dưa đi."
Hứa Như Yên chia cho Ngu Ninh một nửa số hạt dưa, cười hì hì hỏi: "Chuyện gì muốn nói vậy?"
"Ngươi... có phải đang giấu ta chuyện gì không?"
Hứa Như Yên sững người, cả người bỗng trở nên mất tự nhiên. Nàng ta đứng dậy khỏi ghế dài, ngồi xuống ghế đá đối diện Ngu Ninh, dè dặt đáp: "Đương nhiên là không có, chúng ta sống chung với nhau lâu như vậy, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, ta có thể giấu ngươi chuyện gì chứ."
Thấy vậy, Ngu Ninh lấy ra một gói giấy, mở ra để lộ hương hoàn bên trong, đặt trước mặt Hứa Như Yên, "Trong phòng ngươi, ta nhìn thấy một lọ thuốc có ghi là mê dược. Ta tò mò ngửi thử, không ngờ mùi hương này rất quen thuộc."
"Ban đầu ta không tin, nên đã mang đến Thái Y Viện, hỏi thái y..."
Những lời tiếp theo không cần nói cũng hiểu, Hứa Như Yên đã toát mồ hôi lạnh, đứng ngồi không yên.
"Ngu Ninh... Ta..."
"Như Yên, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao lại hạ mê dược ta không?"
Mê dược đó không ảnh hưởng gì đến cơ thể nàng, Ngu Ninh cũng không muốn truy cứu. Nàng chỉ không hiểu vì sao Hứa Như Yên lại làm vậy, nàng chỉ muốn có một câu trả lời mà thôi.
Nhưng mà...
Đối với Hứa Như Yên, nếu nói ra, e rằng sẽ mất mạng.
Nàng ta nhát gan lại sợ chết, thật sự không dám nói. Cho dù khoảng thời gian này đã kết thân với Ngu Ninh, có chút tình cảm, nàng ta cũng không dám nói.
Dù sao đó cũng là Thiên tử, có thể dễ dàng lấy mạng nàng ta.
"Ngươi đừng sợ, Như Yên. Ngươi có nỗi khổ gì, hoặc có ai sai khiến, uy h.i.ế.p ngươi, ngươi cứ nói với ta. Chức vị của ta tuy không cao, nhưng ngươi cũng biết, ta là người Tạ gia, Thái hậu nương nương là cô ruột của ta, ta có thể bảo vệ ngươi, làm chủ cho ngươi."
Ngu Ninh có thể nói như vậy, thật ra không chỉ dựa vào Tạ gia và Thái hậu, mà còn vì Thẩm Thác chắc chắn sẽ bảo vệ nàng, cho nên nàng mới có tự tin như vậy.
Nhưng nàng khuyên can hồi lâu, Hứa Như Yên ngoài việc xin lỗi ra, thì không nói được gì thêm.
Thấy Hứa Như Yên sợ hãi đáng thương, Ngu Ninh có chút không đành lòng, nhưng nàng đã nói ra rồi, thì phải hỏi cho ra lẽ.
"Không được không được, nói ra sẽ chết, nói ra sẽ chết..." Hứa Như Yên lẩm bẩm, sợ hãi tột độ.