Tức khắc, Diệp Khả Hoan lại vội vàng buông Tưởng Lai Ân ra, sau đó thu tay về: "Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi hơi kích động."
"Không sao." Tưởng Lai Ân ôn nhu nói.
Diệp Khả Hoan bước sang bên, lấy ra một ít xà phòng rửa tay, bật vòi nước tự mình rửa sạch.
Tưởng Lai Ân cầm chiếc khăn tay đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn nàng.
Diệp Khả Hoan nhìn vòi nước chảy, nàng cảm thấy mình bị điên rồi. Bản thân nàng cũng không hiểu rốt cuộc bị làm sao? Những hành động này khi làm cùng người khác rõ ràng rất bình thường, nhưng chỉ cần là Tưởng Lai Ân, chỗ nào cũng làm nàng thấy bất thường?
Sau khi rửa tay, Diệp Khả Hoan vô thức nhìn Tưởng Lai Ân, vì vậy Tưởng Lai Ân vốn đang nhìn Diệp Khả Hoan rửa tay, ngay lập tức dời tầm mắt nhìn vào mắt Diệp Khả Hoan.
Diệp Khả Hoan giật mình, suýt chút nữa làm rơi cái bát bên cạnh, sau đó vội vàng quay đầu lại, lấy tay lau cằm.
Thấy vậy, Tưởng Lai Ân mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai nàng: "Này, sao cậu trông như người mất hồn mất vía thế."
Diệp Khả Hoan ho khan một tiếng: "Hôm nay hơi mệt."
"Ừm, vậy buổi tối đi ngủ sớm đi." Tưởng Lai Ân cười.
"Ừ." Diệp Khả Hoan gật đầu.
Một lúc sau, mọi người thu dọn đồ đạc, cùng nhân viên công tác vào khách sạn Tân Thành chờ ăn tối.
Khách sạn này ở Tân Thành đã có từ lâu đời, khá nổi tiếng, nghe nói có nhiều diễn viên nổi danh và một số người nổi tiếng đã đến ăn ở đây, một số bức ảnh chụp họ được treo phía trên sảnh.
Sau khi cả nhóm chiêm ngưỡng xong, cuối cùng được người phục vụ dẫn đường đến phòng riêng trên tầng hai, ngồi xuống quanh một chiếc bàn tròn lớn rồi bắt đầu gọi món.
"Khả Hoan hôm nay thật sự đã làm mọi người mở mang tầm mắt!" Thư Hiền bắt đầu nói chuyện trong lúc chờ bữa ăn.
Mặc dù hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai ghi hình chương trình, nhưng cảm giác tồn tại của Diệp Khả Hoan trong chương trình trở thành một điều hiển nhiên, có thể nói rất nhiều chủ đề đều xoay quanh nàng.
Diệp Khả Hoan nghe được lời tán thưởng, mặc dù trên khuôn mặt cười rạng rỡ nhưng vẫn xua tay: "Quá khen quá khen."
"Đâu có nói quá đâu?! Thật sự quá đỉnh, đáng tiếc mấy món đó đều bị bọn họ ăn hết sạch, chị muốn nếm thử một miếng cũng không còn." Lưu Vân nói.
Mọi người cũng nhiệt tình gật đầu.
Chốc lát, trong phòng lại vang lên một tràng cười sảng khoái.
Nhìn thấy bọn họ hòa hợp vui vẻ như vậy, Tưởng Lai Ân từ từ thở phào nhẹ nhõm. Ổn rồi, xem ra khi chương trình được phát sóng, phản ứng của khán giả hẳn sẽ không quá tệ.
Sau khi ăn cơm xong cũng đã gần chín giờ tối, mọi người vừa tán gẫu vừa đi về phía biệt thự, tiếng cười nói không ngớt.
"Hoan Hoan, em năm nay 25 tuổi đúng không?" Lưu Vân đi đến trước biệt thự, bất thình lình hỏi.
Diệp Khả Hoan nghe xong, hơi ngẩn người: "Đúng vậy."
Tưởng Lai Ân cũng quay đầu về phía họ, yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện.
"Yêu cầu về đối tượng kết hôn của em thế nào?" Lưu Vân tiếp tục hỏi.
Tưởng Lai Ân nghe vậy không khỏi siết chặt tay.
Diệp Khả Hoan khẽ nhíu mày, nhìn về phía trước, như có suy nghĩ trong lòng nói: "Ừm... chỉ cần hợp nhau là được, với lại không có vấn đề về nhân phẩm đạo đức."
Lưu Vân nghe xong liền bật cười: "Chị nghĩ em cũng khá đấy, chị rất thích, chị có một đứa cháu trai cũng không tồi, hiện tại nó vẫn độc thân, nếu có cơ hội, em có muốn gặp không?"
Diệp Khả Hoan không ngờ Lưu Vân lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, cả người đều choáng váng.
"A—" Đúng lúc này, tiếng hét chói tai của Tưởng Lai Ân truyền tới từ bên cạnh.
Mọi người sửng sốt một chút, vội vàng nhìn về phía nàng, chỉ thấy Tưởng Lai Ân đã ngã xuống đất, lúc này lông mày cau lại, trông rất thống khổ.
"Làm sao vậy?"Diệp Khả Hoan không nói lời nào, sải bước xông lên trước, vươn tay ôm lấy nửa người cô đỡ dậy.
Tưởng Lai Ân lắc đầu nhìn nàng: "Vốn đang nghe hai người nói chuyện, sơ ý bước hụt nên ngã xuống."
"Chỗ nào tiếp đất?" Diệp Khả Hoan nắm lấy cánh tay cô.
"Sau vai..." Tưởng Lai Ân lại nhắm mắt lại.
"Có muốn đi bệnh viện không?" Diệp Khả Hoan liếc nhìn bả vai cô.
"Không được, xa quá, không sao đâu, cũng không đau lắm, lát nữa bôi thuốc mỡ là được." Tưởng Lai Ân khẽ lắc đầu.
"Aiz, cẩn thận chút!" Trên mặt Lưu Vân hiện lên vẻ lo lắng.
"Vâng, để chị lo lắng rồi." Tưởng Lai Ân gật đầu, phủi tay, sau đó đứng dậy, xoa xoa phía sau vai, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi Diệp Khả Hoan nhìn cô một lúc, cũng đuổi theo, vì vậy cuộc trò chuyện trước đó với Lưu Vân đã kết thúc như thế này.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Diệp Khả Hoan nhìn về phía Tưởng Lai Ân đang xếp đồ đạc: "Cậu đi tắm trước đi."
"Không được" Tưởng Lai Ân quay đầu cười: "Tôi đang tìm đồ, cậu tắm trước đi."
"Ừ." Diệp Khả Hoan gật đầu lấy đồ ngủ của mình: "Vậy tôi tắm trước."
Nhưng, khi đi đến cửa phòng tắm, Diệp Khả Hoan lại quay lại: "Cậu, thật sự không sao chứ?"
Tưởng Lai Ân ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu.
Diệp Khả Hoan gật đầu: "Ừ, vậy tôi đi vào."
Diệp Khả Hoan lần này rốt cục đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệp Khả Hoan đi ra khỏi buồng tắm, đứng trước gương lau khô tóc, tắt máy sấy tóc, vừa vò đầu bứt tóc vừa nhìn xung quanh.
"Tại sao chỗ nào cũng có máy quay, không cần liều mạng đến thế chứ..." Diệp Khả Hoan nhìn quanh, phát hiện chỉ có chiếc gương được trang trí không có camera, vì vậy nàng thở dài, "Tìm cái gì đó che camera lại đã."
Nói xong, Diệp Khả Hoan lấy khăn che vài cái máy ảnh, sau đó đi tới trước gương, đưa sát mặt vào, sau đó lấy tay bóp vào phần đỏ ửng căng phồng trên trán, nặn ra một cục nhân trắng sữa.
Chỉ cần nhấp một cái là cục mụn đã được nặn ra, Diệp Khả Hoan lộ ra vẻ mặt sảng khoái: "Còn gì tuyệt vời hơn việc vừa uống trà sữa vừa nặn mụn chứ..."
Trong nháy mắt, mụn đã được nặn ra, nhưng, Diệp Khả Hoan nhìn chằm chằm mình trong gương một lúc, khát vọng thể hiện từ sâu trong cơ thể lại dâng lên.
Vì vậy, Diệp Khả Hoan hắng giọng, đột nhiên dịch sang bên trái, biểu diễn một tuồng thu phục yêu quái.
"Hừ, yêu quái, ngươi chạy đi đâu!"Diệp Khả Hoan đọc một câu thoại bằng giọng nhỏ đến nỗi chỉ có một mình mình có thể nghe được, nheo mắt lại, phối hợp với động tác tay, diễn đặc biệt xuất sắc.
Sau khi nói xong, Diệp Khả Hoan lại vụt sang phải, đưa tay lên che mặt: "A! Xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng!"
Cuối cùng, Diệp Khả Hoan nhảy sang bên trái, giơ tay trái lên, đặt giữa không trung, lại đưa tay phải lên miệng và nheo mắt: "Không cần lắm lời, hôm nay ta nhất định phải thu phục yêu quái nhà ngươi!"
Điều mà nàng không ngờ tới là bên trong chiếc gương được che bởi hoa lá cành bên ngoài cũng được giấu camera. Sau khi Diệp Khả Hoan đến gần gương hơn, camera chuyển động một chút, phát ra tiếng động nhất nhỏ. Diệp Khả Hoan cũng bị sốc.
Nói cách khác, màn biểu diễn như một chúa hề của nàng đã được quay lại toàn bộ...
Ngay tức khắc, Diệp Khả Hoan mặt đỏ tai hồng gỡ máy quay ra: "Quá gian xảo rồi, ở đây thế mà cũng máy quay, vậy mà trước đó không bị tôi phát hiện..."
Cuối cùng, Diệp Khả Hoan búng tay, dí sát máy quay: "Camera đại ca, chúng ta bàn bạc chút đi, làm phiền hậu kỳ giúp tôi cắt bỏ hết mấy hành động tôi vừa làm lúc nãy! Làm ơn!"
Sau đó, Diệp Khả Hoan cảm giác như cuộc đời không còn gì luyến tiếc, kéo xuống mấy cái khăn che trước camera ở bốn phương tám hướng, cất gọn gàng rồi mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
"Tắm xong rồi à?" Tưởng Lai Ân thấy nàng đi ra, chủ động ngẩng đầu hỏi.
"Ừ." Diệp Khả Hoan mở nắp chai nước khoáng uống một hớp, sau đó gật đầu.
"Vậy đến lượt tôi." Tưởng Lai Ân vừa nói vừa cầm một chiếc áo sơ mi lớn đi về phía phòng tắm.
Diệp Khả Hoan liếc nhìn bóng lưng cô, mím môi, sau đó đẩy cửa trên ban công bước ra, dựa vào lan can nhìn về phía xa xăm.
Tân Thành ban đêm có vẻ yên tĩnh, gió mát thổi qua, tạo cảm giác thoải mái dễ chịu, đồng thời cũng đánh bay cái nóng nực ban ngày, khiến người ta đến giờ phút này mới cảm nhận được cảm giác thư giãn thật sự .
Trên bầu trời đêm, khắp nơi đều là những vì sao nhàn nhạt, bất định, không biết tại sao, Diệp Khả Hoan ngắm đến say sưa.
Ngay sau đó, có tiếng lách cách bên trong nhà, cửa phòng tắm được mở ra.
Diệp Khả Hoan cũng xoay người đi vào. Nàng nhìn thấy Tưởng Lai Ân mặc một chiếc áo sơ mi rộng, mái tóc xõa tung, từng chút một xắn tay áo lên. Có lẽ do chiếc áo quá rộng nên trông cô càng thêm nhỏ nhắn.
Diệp Khả Hoan buông khung cửa ra, đảo mắt sang một bên: "Tắm xong rôi?"
"Ừ." Tưởng Lai Ân nhẹ gật đầu.
"Ừ..." Diệp Khả Hoan lại hỏi, "Ờm, cậu bôi thuốc chưa?"
Tưởng Lai Ân khẽ cau mày: "À, tôi vô tình quên mất."
Nói xong, Tưởng Lai Ân lại xoay người cầm lọ thuốc lên chuẩn bị quay lại phòng tắm.
"Bên trong nóng lắm, ở đây đi." Diệp Khả Hoan nói.
Tưởng Lai Ân nghe xong, nhìn lọ thuốc trong tay, môi đỏ khẽ mở: "Vết thương ở trên lưng, nên phải cởi áo."
Diệp Khả Hoan ngây ngẩn cả người, đại não ầm ầm chấn động, sau đó ho khan một tiếng: "Ờm cái đó, không có vấn đề gì, che camera, kéo rèm lại là được."
Tưởng Lai Ân mỉm cười gật đầu.
Sau đó, Diệp Khả Hoan tiến đến kéo rèm, thành thạo che camera lại. Khi nàng quay đầu lại lần nữa, chỉ nhìn thấy Tưởng Lai Ân đang ngồi ở đầu giường, vừa cởi cúc áo vừa kéo cổ áo xuống vai, lộ ra làn da trắng nõn, trông rất mịn màng.
Diệp Khả Hoan liếc mắt nhìn nơi đó, ánh mắt lại rơi xuống đường cong lưu loát trên cẳng chân của Tưởng Lai Ân, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh khó tả, nàng vội vàng quay đầu lại, dựa người vào bàn bên cạnh, nhắm mắt lại.
Nhưng ngay khi Diệp Khả Hoan đang cố gắng ổn định lại suy nghĩ của mình, lại nghe thấy Tưởng Lai Ân khẽ rít lên một tiếng, không nặng không nhẹ, tựa như lông chim gãi vào trong tim.
Diệp Khả Hoan vội vàng thu lại suy nghĩ trong lòng: "Sao vậy?"
"Vết thương ở đằng sau, không chạm đến được, xuống tay cũng không kiểm soát được nặng nhẹ." Tưởng Lai Ân nói nhỏ.
"Vậy." Diệp Khả Hoan mở to mắt, khẽ nuốt nước bọt: "Làm sao bây giờ?"
"Cậu có thể bôi thuốc giúp tôi không?" Giọng nói của Tưởng Lai Ân mềm nhẹ đến mức làm cho người ta sinh ra ảo giác có thể vắt ra nước.
Diệp Khả Hoan vừa nghe câu hỏi của cô, âm thanh mềm mại len lỏi vào trong cốt tủy, sâu thẳm trong lòng nàng dường như có cái gì đó đang ngo ngoe rục rịch...