Ma thú, là những sinh vật tạo tác của Thiên Địa.
Chúng được Thiên Địa ban cho khả năng hấp thu linh lực để càng trở nên mạnh mẽ, nhỏ từ đào hố lấp đất, đến lớn như di sơn đảo hải, thậm chí là kéo dài tuổi thọ. Tuy không sánh được với trời và đất, nhưng hàng ngàn, hàng chục ngàn năm thì vẫn có thể được.
Sống cùng với những tạo tác Thiên Địa thế này, thế nên không khó để hình dung cuộc sống nhân loại ở đây như thế nào? Rượt đuổi, sống trong lo sợ, trở thành thức ăn,..... đã không còn xa lạ gì với nhân loại.
Sách sử ghi lại rằng, đây là thời kỳ đen tối nhất, gọi là ÁM NGUYÊN.
Xong, bên cạnh đó, Thiên Địa lại ban cho nhân loại năng lực sinh sôi quá mạnh, dù bị săn giết không có sức để phản kháng nhưng nhờ năng lực đó, nhân loại vẫn mãi không thể tuyệt diệt.
Cứ thế, hàng ngàn năm trôi qua.
Sau thời khắc hắc ám, ánh sáng luôn luôn xuất hiện, việc cần làm, chỉ là chờ đợi.
Một vị nhân tộc đã khám phá ra cách để khống chế ma thú, dùng chúng để chiến đấu với chính đồng loại của chúng, và người còn tìm ra cách để người khống chế có thể như ma thú, hấp thu linh lực để cường hóa cơ thể, sở hữu sức mạnh vượt trội, khả năng phi thiên độn địa,....
Đốm lửa nhỏ đã điểm trong khu rừng khô, càng cháy thì càng mạnh, càng lan rộng, và rất khó để dập tắt.
Sau một thời gian, những cuộc phản chiến ma thú đầu tiên đã nổ ra, chiến thắng cũng bắt đầu xuất hiện, càng ngày càng nhiều hơn và dần dần lan rộng ra khắp mọi phương mọi hướng.
Thời kỳ chiến đấu kéo dài này, sử sách gọi là KHẢI NGUYÊN.
Mà nhân loại có thể khống chế ma thú, là chìa khóa, là điểm mấu chốt cho sự chiến thắng, được trịnh trọng khắc lên sách sử, để tên của họ mãi mãi không thể bị xóa đi, mãi mãi không bị phai mờ bởi thời gian.
Họ là những …..
SỦNG THÚ SƯ.
…
...
…
…
…
Nguyên Lịch, năm 9844.
Thành Thanh Kỳ, Trung Châu.
Trong thành, hiện tại, không khí mang theo một mùi hương thơm nhẹ của những bông hoa đang trong mùa nở rộ, ánh nắng chiều vàng đang dần lặn đi sau bức tường thành cao ngần, nhưng cũng không quên lưu lại chút khoảng khắc yên bình khi ánh lên cột khói của những ngôi nhà đang nấu ăn chiều.
"Hi hi..."
"Ha ha ha…."
Tiếng cười của những đứa trẻ đang đá cầu mây, đang tắm rửa bên con kênh, hay những bé gái đang hái hoa đan thành vòng, thầm ước sau này mình có thể lấy được một Sủng Thú Sư cao quý rồi tự mỉm cười,… vang vọng khắp nơi trong thành, tạo nên một bầu không khí yên bình, êm ả, ấm áp,.... khó mà tả được.
Lúc này, một thân hình nữ tử bất thình lình xuất hiện sau lưng một đứa trẻ đang đá cầu mây. Thấy thân ảnh đó, cả đám trẻ liền im bặt, đầu hơi cúi cúi, né tránh ánh mắt của nàng hoặc nháy nháy mắt ra hiệu.
Thấy đồng bạn như vậy, nụ cười của thằng bé kia chợt tắt, sau đó là hình ảnh một cánh tay đưa tới nhéo lỗ tai của thằng bé, không chút nương tình mà xách tai kéo nó về phía sau.
Dù đau lắm nhưng thằng bé vẫn cố im lặng, bởi vì nó biết, nó mà há miệng ó é hay la một tiếng là thế nào cũng ăn đòn thêm, chỉ có cách im lặng mới là tốt nhất.
Nhìn đứa bạn đang bị phụ nhân xách lỗ tai kéo đi, đám trẻ im lặng một lúc, xem như mặc niệm cho bạn của mình rồi tiếp tục đá cầu mây với nụ cười treo trên môi và tiếng cười ha hả đầy vui vẻ.
Về phụ nhân, nàng mặc áo vải thô sơ, trên mặt còn lấm lem mồ hôi sau ngày lao động, tỏa ra cảm giác mệt mỏi nhưng vẫn luôn mỉm cười và gật đầu chào những người quen trên đường.
"Tố Nương lại bắt Tiểu Tần à? Về nhà nhớ đánh đòn thằng bé ít thôi nhé, lúc nào nó bị đánh ta cũng thấy nó ôm xoa cái mông mãi, mấy ngày mới bình thường lại."
"Vâng, con cũng không muốn đánh nhiều, nhưng Ung Lão thấy đó, thằng bé này bị đòn như vậy vẫn ham chơi không nghe con dặn."
Ung Lão nghe vậy thì thở dài, lắc lắc đầu nhìn thằng bé, biểu thị mình đã cố hết sức giúp nó.
Mất đi một sự trợ giúp, mặt của thằng bé càng đen hơn, nhưng nó vẫn còn nhiều sự trợ giúp khác.
Phụ nhân lại đi ngang qua gian hàng của một trung niên mập mạp, trên đó bày ba cái lồng bánh bao hấp thơm phức, khói trắng bốc lên nghi ngút rồi được những cơn gió nhẹ mang đi, có bay lên cao, có bay về hướng xa xa.
Trung niên thấy phụ nhân lôi thằng bé đi đến thì liền nhanh tay lấy ba cái bánh bao nóng hổi, gói vào một cái lá lớn, buộc chặt lại rồi chạy ra, nở nụ cười tươi, nói:
"Tố Nương, đây là chút quà nhỏ ta cho Tiểu Tần, hôm bữa thằng bé bị sưng mông nhưng vẫn giúp ta làm kha khá việc, đây là món quà cảm ơn của ta."
Phụ nhân quay đầu qua nhìn thằng bé, nó thấy vậy liền rụt cổ xuống như rùa rụt đầu, giả vờ không biết gì hết.
Phụ nhân lắc lắc đầu rồi nhìn về phía trước, cúi đầu cảm ơn trung niên mập mạp và nhận món quà bằng hai tay, sau đó không nắm tai nữa mà nắm tay kéo thắng bé đi.
Thấy kế hoạch đã thành công, khi lướt qua trung niên, thằng bé liền nở cười tươi thể hiện sự cảm ơn, trung niên cũng cười đáp lại, vẫy vẫy tay chào thằng bé rồi quay lại việc buôn bán.
Phụ nhân cùng thằng bé đi đến chỗ con kênh nhỏ trong thành, một con kênh khá nông với dòng nước trong xanh, nơi mà đám trẻ thường tập trung để bơi lội tung tăng.
Như đám trẻ đá cầu mây, khi thấy phụ nhân, đám trẻ đang bơi cũng im bặt, né tránh ánh mắt của nàng, một đứa còn thúc thúc chân như đang thông báo cho đồng bạn dưới nước.
Rào…
Một thằng bé khá lớn ngoi lên từ dưới nước, không nói không rằng liền kí lên đầu của thằng nhóc thúc mình, mắng:
"Lão tử đang lặn, ngươi thúc cái gì mà thúc, có muốn lát nữa ta cho uống mấy ngụm nước không?"
Chửi xong, thằng bé cảm thấy có gì đó không đúng, thế là nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bờ kênh, và đập vào mắt là hình ảnh mẫu thân đang chống nạnh, còn đệ đệ thì đang vẫy tay, cười tươi với nó.
"Đại Tần, hay lắm, con đã không nghe lời nương mà còn biết dọa nạt người khác, về nhà quỳ gối, tối không được ăn cơm."
Tố Nương tỏ vẻ tức giận, lại xách tai Tiểu Tần đi về hướng nhà của mình.
Còn Đại Tần, thằng bé rụt cổ xuống, hai cánh tay áp vào thân thể, không còn vẻ uy phong như lúc ban nãy mắng đồng bạn.
Thằng bé lên bờ với khuôn mặt u sầu. Trong ánh nắng vàng cam dịu nhẹ của Hoàng Hôn, phần thân trên của thằng bé lộ ra với cơ bắp rất rắn chắc, từng thớ cơ rõ ràng như được luyện tập và chăm sóc kỹ càng.
Đại Tần nhặt cái áo phơi bên bờ, mặc vào rồi nhanh chóng chạy theo mẫu thân cùng đệ đệ. Ba người đi ngang qua một cánh đồng đầy hoa đang nở rộ, với hương thơm ngào ngạt cả một vùng trời.
Lúc này, trên cánh đồng có rất nhiều người, nam nữ, già trẻ, nhưng phần lớn vẫn là những thiếu nữ. Họ ngồi đan vòng hoa với vẻ bình thản, ngửi hoa, ngắm tường thành, ngắm Hoàng Hôn, trong đầu mơ mộng về một tương lai tươi sáng,….
Trong lúc Tố Nương nhắm mắt ngửi hương hoa, Tiểu Tần bất thình lình chạy nhanh để thoát khỏi bàn tay của nàng, hướng đến cánh đồng và lựa ngay một bông hoa mà thằng bé thấy đẹp nhất ở ngoài rìa rồi nhanh chóng quay trở lại.
Tiểu Tần chạy đến trước mẫu thân, dùng hai tay đưa lên bông hoa đẹp nhất, giọng vui vẻ nói:
"Con chúc nương lúc nào cũng xinh đẹp, lúc nào cũng tươi và tỏa hương thơm như bông hoa này."
Là nữ nhân, ai mà không thích nghe người khác khen mình xinh đẹp? Tố Nương cũng là nữ nhân nên nàng rất vui vẻ, nở nụ cười tươi và nhận lấy bông hoa của Tiểu Tần, đưa lên mũi ngửi một cái, hương thơm dịu nhẹ của hoa làm tinh thần của nàng liền nhẹ nhàng hơn.
"Cảm ơn con, Tiểu Tần."
Tiểu Tần cười tươi, trong lòng thầm vui vẻ, bây giờ về nhà nó sẽ ít bị đòn hơn rồi, nhưng bất chợt, tai phải của nó lại bị Tố Nương nhéo mạnh, nàng mắng:
"Tiểu Tần giỏi lắm, chiêu trò này con học từ đâu? Ai chỉ dạy? Thói tốt không học, học thói khen phụ nữ để lấy lòng, về nhà ăn đòn gấp đôi."
Nghe vậy, mặt Tiểu Tần liền đen lại, thầm nghĩ không phải Thanh ca nói làm như vậy mẫu thân sẽ bớt giận hay sao? Sao bị phản tác dụng rồi?
Lúc này, Đại Tần đang đứng trước mặt một cô bé trạc tuổi, trên đầu cô bé đội một vòng hoa với đủ màu hoa sặc sỡ, tay thì cầm một vòng hoa khác cũng sặc sỡ không kém.
Dù không xinh như hoa như ngọc, nhưng cô bé lại mang theo vẻ dịu dàng, hiền thục, yếu đuối, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng muốn che chở, bảo vệ, thêm một thân cung trang áo lụa sờn cũ chấp nhiều mảnh vá, càng làm mọi người muốn chở che.
Cô bé nhìn Đại Tần với ánh mắt ngại ngùng, xong, như lấy hết dũng khí, cô bé cúi gằm mặt xuống đất, hai cánh tay nhỏ nâng vòng hoa kia lên, yên lặng không nói lời nào.
Thấy vậy, Đại Tần nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng cầm khuỷu tay của cô bé rồi nâng lên, đồng thời hạ đầu của mình xuống, theo đó, vòng hoa đã được chính tay cô bé đeo lên trót lọt cho Đại Tần.
Cô bé ngước mặt lên, thấy vòng hoa đã được đeo trên đầu Đại Tần làm cô e thẹn, mặt đỏ tới tai, sau đó hơi cúi mặt xuống để tránh Đại Tần nhìn rõ, hai cánh tay nhỏ chấp sau lưng, chân bắt đầu quơ tròn trên nền cỏ.
Lúc này, Đại Tần cũng không biết làm gì, chỉ biết đứng đó nhìn cô bé, đồng thời chỉ biết cười, một nụ cười ôn nhu.
Quác…..
Bên ngoài tường thành, tiếng chim gáy thình lình vang vọng từ chân trời phía xa, rất nhanh, từ hướng đó xuất hiện một điểm đen rồi dần dần hóa lớn, biến thành một con cự điểu bay lướt trên Thiên Không của thành, tắm trong ánh nắng tuyệt đẹp của buổi chiều tà.
Trên lưng cự điểu có một nam nhân đứng vững như bàn thạch, mày kiếm mắt sáng, ngân giáp sáng loáng được phủ lên màu vàng của nắng chiều, tay cầm trường đao sờn cũ nhưng lưỡi lóe lên hàn quang sắc bén, kết hợp với trang phục tướng lĩnh nên trông nam nhân rất uy phong lẫm liệt.
Lúc này, tất cả mọi người trong thành đều ngước nhìn lên Thiên Không. Các vị lão giả, nam nhân, nữ nhân có gia đình nhìn cự điểu, hay đúng hơn là nhìn nam nhân kia, trong lòng ngập tràn sự cảm kích khôn tả. Những cậu bé thì ước ao, hy vọng một ngày mình cũng là một người như họ. Những cô bé mới lớn thì nhìn thân ảnh đó với ánh mắt mơ mộng cùng trái tim đập nhanh trong lồng ngực.
Nhìn cự điểu, Tiểu Tần đưa tay lên nắm chặt hình bóng đó như muốn nắm chặt tương lai của mình, trở thành một Sủng Thú Sư như họ, giúp đỡ cho mẫu thân, chu du khắp nơi, bảo vệ mọi người.
Đại Tần cũng ngước nhìn, đưa tay lên nắm chặt hình bóng đó, muốn có tương lai như họ, chăm lo cho mẫu thân, bảo vệ tòa thành yên bình này, cũng như bảo vệ thân ảnh trước mặt mình.
Thanh Kỳ Thành rất rộng, nhưng cũng không đủ lớn để sải cánh của cự điểu vút bay, chỉ đập cánh hai cái, nó đã từ tường thành này bay đến tường thành bên kia, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người như lúc nó xuất hiện.
Và rồi, mọi người trở về với công việc của mình, không khí êm ả của buổi chiều dần dần thay thế bởi sự nhộn nhịp về đêm.
Tai Đại Tần chợt bị xách lên, Tố Nương đã đến sau lưng từ lúc nào mà nó không hay không biết.
Tố Nương xách tai Đại Tần với biểu cảm tức giận, nhưng khi nhìn cô bé trức mặt, khuôn mặt nàng nhanh chóng biến hóa, trở nên dịu dàng, ôn hòa với nụ cười mỉm treo trên môi.
Cô bé cúi đầu chào Tố Nương một cái, nàng gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng lôi Đại Tần đi, khiến mặt thằng bé đen lại, có vẻ gì đó mếu máo.
Thấy cảnh này, cô bé che miệng cười trộm, nhưng không quên vẫy tay chào về phía Đại Tần.
Hai anh em bị mẫu thân xách lỗ tai, nhanh chóng lôi về phía nhà của mình, căn nhỏ tranh nhỏ ở cách đó một đoạn không xa nữa.
Lúc này, ánh Hoàng Hôn đã lặn sau bức tường thành, bầu trời vàng rực cũng đang nhường chỗ cho bầu trời đen tuyền của buổi đêm.
Rắc, rắc……
.......