Ta Ấm Ức Ngươi Càng Không Yên

Chương 17



Tạ Cửu Chi luôn cho rằng mình sống trong tình yêu thương, nhưng mọi thứ hắn gặp phải đều là dối trá. Phụ thân không yêu hắn, Vân di lợi dụng hắn, và a nương duy nhất yêu thương hắn lại bị hắn đẩy ra lần này đến lần khác.

Giờ thì ngay cả a nương cũng không cần hắn nữa.

Ta luôn nghĩ mình đã đủ tàn nhẫn với tên nhóc Tạ Cửu Chi này, nhưng không ngờ Tạ Lan lại còn tàn nhẫn hơn.

Ta muốn che tai Tạ Cửu Chi lại, nhưng bị Tạ Lan ngăn cấm tất cả động tác.

"Lúc ấy hồn thể ngươi yếu ớt, lại đúng lúc Tạ Cửu Chi đang làm loạn, ta lo sẽ ảnh hưởng đến ngươi, lại thêm ngươi thường vì hắn mà bỏ mặc ta, vì thế ta mang hắn đi. Lúc đó, ta vội vàng tìm linh chi để bổ sung cho ngươi, lại phải nghĩ cách để ngươi ở lại, nên không chú ý đến, đứa nhỏ này lại trở nên đáng ghét như vậy."

Tạ Lan khẽ cau mày, giọng nói nhẹ nhàng: "Là lỗi của ta."

Tạ Cửu Chi đã mê man, ta đành nhờ hệ thống, gửi hắn đến bên Cơ Hàn Viễn. Dù sao, mang theo một đứa trẻ cũng chẳng khác gì mang hai đứa.

Tạ Lan đối với sự biến mất của Tạ Cửu Chi không hề có chút ngạc nhiên nào, như nàng đã nói, Tạ Cửu Chi đối với hắn chỉ là sự tồn tại kế thừa huyết mạch mà thôi. Thái độ của hắn đối với Tạ Cửu Chi hoàn toàn phụ thuộc vào cách ta đối xử với hắn.

‘’Ngươi đúng là đồ điên!’’

Tạ Lan và ta hôn nhau, do đó ta đã tìm được linh chi cuối cùng. Sau khi chữa khỏi chứng hư nhược toàn thân của ngươi, chúng ta sẽ dọn đến thung lũng, chỉ có hai chúng ta mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi nói về cuộc sống sau này, đôi mắt đen của Tạ Lan rõ ràng sáng lên rất nhiều.

"Không được."

Máu tanh ở cổ họng không thể kìm nén nổi.

Ta nhìn thấy sự trông đợi trong đáy mắt Tạ Lan, hoàn toàn biến thành hoảng loạn.

Người ta nói rằng kiếm tu tay luôn rất vững vàng, nhưng giờ đây, Tạ Lan lại ngay cả một chiếc khăn tay cũng không nắm nổi.

Ồ không đúng, tay hắn đang run. Bởi vì ta dùng chút linh lực cuối cùng còn lại đ.â.m con d.a.o găm vào n.g.ự.c Tạ Lan.

Ta lại thở dài phàn nàn với Tạ Lan: "Bởi vì linh căn của ta thật sự quá phế, ta chỉ có thể dựa vào việc ăn thuốc độc để kích thích cơ thể, cố gắng tích lũy một chút linh lực. Giờ thì tất cả đã dùng hết vào ngươi rồi. Thuốc độc đó chẳng những khó nuốt mà còn khiến ta đau đớn nữa. Tạ Lan, ngươi có biết không? Khi ta đau, thực sự rất muốn ngươi cũng cùng đau."

Tay áo của Tạ Lan đã bị m.á.u thấm đẫm. Hắn tìm mọi cách giúp ta cầm máu, nhưng thế nào cũng không cầm được. Sự bình tĩnh ban đầu hoàn toàn biến thành hoảng loạn và sợ hãi.

Tạ Lan nắm lấy tay ta, đ.â.m con d.a.o găm sâu hơn vào trong, lại thì thầm dỗ dành: “Không đúng, A Húc nên tìm cách làm ta đau hơn mới đúng. Cho nên, A Húc, nàng hãy ở lại được không?”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tạ Lan khóc, khóe mắt chảy ra máu, không thành tiếng.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng cất lời: “Ta chưa từng thấy tâm ma bán yêu bao giờ.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com